Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 229: Khóc không ra nước mắt (1)

Chương 232: Khóc không ra nước mắt (1)

Bởi vì chuyện nực cười chấp pháp đường gây ra ngày ấy, cho nên tin tức Hoa La Huyên trở thành trưởng lão ngày hôm sau đã sớm truyền ra khắp hiệp hội luyện dược sư, chính là vì để tránh xảy ra những việc phiền toái không đáng có.
- Hẹn trước?
Chuyện này thực sự làm khó Diệp Huyền rồi, hắn không ngờ tới sau khi Hoa La Huyên trở thành trưởng lão rồi, muốn gặp lão lại phải hẹn trước.
Bất quá nghĩ lại cũng đúng, một luyện dược sư thiên cấp tứ phẩm, trưởng lão của hiệp hội luyện dược sư, chỉ sợ là không phải ai muốn gặp là gặp được ngay.
Diệp Huyền cũng không nhờ phục vụ sinh kia thông báo, hắn không có hẹn trước, người khác cũng sẽ không thông báo giúp hắn, chỉ giúp hắn đăng kí lưu tin nhắn lại, đợi tới tối nay lại thống nhất lại rồi giao tới phòng làm việc của Hoa La Huyên chờ trả lời.
- Vậy hiệp hội luyện dược sư các ngươi có sản xuất ngũ hành chi tinh hay không?
Mục đích của Diệp Huyền khi tới đây lần này chính là vì ngũ hành chi tinh, chỉ cần có thể mua được thì có tìm được Hoa La Huyên hay không cũng không sao.
- Ngũ hành chi tinh?
Phục vụ sinh cầm lấy một quyển sách trên bàn ra tra, sau khi tra cả buổi trời mới đột nhiên lắp bắp kinh hãi:
- Vị tiên sinh này, ngũ hành chi tinh mà ngươi muốn tìm là bảo vật ngũ giai, thuộc loại tài nguyên khan hiếm, chúng ta nơi này không có ghi lại, cho nên cũng không biết là có hay không. Bất quá nếu như muốn mua loại bảo vật này thì dựa theo quy định của hiệp hội luyện dược sư chúng ta, đều phải là luyện dược sư tam phẩm trở lên mới có tư cách mua, ngay cả luyện dược sư tam phẩm cũng phải tự mình nói chuyện với hiệp hội mới được.
Nàng thoáng kinh ngạc nhìn Diệp Huyền, thật không ngờ vị thiếu niên thoạt nhìn không lớn lắm này hết tìm Hoa trưởng lão xong lại muốn mua ngũ hành chi tinh, bảo vật ngũ giai thế này, đừng nói là một thiếu niên, cho dù là luyện dược đại sư cũng rất ít khi nào cần dùng tới.
Diệp Huyền không biết nói sao, xem ra việc này vẫn phải tìm Hoa La Huyên thôi.
- Từ Giai, ngươi đang làm gì đó?
Một nam tử mặc hắc bào đi tới, vẻ mặt cao ngạo, nhìn thấy gã đi vào, không ít phục vụ sinh đều lộ ra vẻ cung kính.
Từ Giai xoay người lại, sau khi nhìn thấy đối phương thì thần sắc cũng nghiêm túc lên mang theo vẻ kính nể, cung kính nói:
- Phí Huyền chấp sự, vị tiên sinh này nói muốn mua ngũ hành chi tinh.
- Ngũ hành chi tinh?
Nam tử hắc bào cũng giật mình kinh ngạc, vội đưa mắt nhìn Diệp Huyền, nhìn vào quần áo trên người hắn thì hơi nhướng mày, trên mặt lại mang theo vẻ ngạo nghễ lần nữa.
- Ngũ hành chi tinh là bảo vật ngũ giai, giá ít nhất cũng trăm vạn huyền tệ, hơn nữa không phải luyện dược sư tam phẩm trở lên thì không thể mua, ngươi là người nơi khác đúng không.
Nói xong, gã không nhìn Diệp Huyền nữa mà quay sang nói với Từ Giai:
- Tài liệu lần trước ta bảo ngươi tìm đã chuẩn bị đủ chưa?
Từ Giai cung kính nói:
- Bẩm Phí Huyền chấp sự, danh sách mà ngươi đưa cho ta phần lớn đều đã tìm đủ rồi, chỉ là có một loại hinh nguyên thảo là còn chưa có.
Phí Huyền nhíu mày:
- Sao làm việc lằng nhằng chậm chạp như vậy, thôi được rồi, ngươi đưa những loại tài liệu khác tới phòng luyện chế của ta trước đi, còn hinh nguyên thảo kia chờ khi nào có thì lại đưa tới sau.
- Dạ!
Từ Giai không nói hai lời, lập tức muốn theo chân Phí Huyền rời đi.
- Đợi đã.
Sắc mặt Diệp Huyền trầm xuống:
- Chuyện của ta ở đây còn chưa làm xong kia mà.
Chuyện của mình còn chưa xong thì phục vụ sinh này nửa đường đã bị người khác lôi đi, đây là thế nào.
Từ Giai khựng lại, xoay người, trên mặt lộ ra vẻ áy náy nói:
- Vị tiên sinh này, ngươi muốn mua ngũ hành chi tinh, ta chỉ là một phục vụ sinh, thật sự không thể làm chủ được.
Phí Huyền nhíu mày, nói với vẻ không kiên nhẫn:
- Tiểu tử, không phải ta đã nói với ngươi rồi sao? Giá của ngũ hành chi tinh ít nhất cũng phải tới trăm vạn huyền tệ, không nói tới chuyện ngươi có mua nổi hay không, nhưng theo như quy định thì chỉ có luyện dược sư tam phẩm trở lên mới có thể mua được, không phải ngươi nói muốn mua thì có thể mua được đâu.
Nhìn thấy thiếu niên này không biết điều như vậy, trong lòng Phí Huyền có chút khó chịu.
Diệp Huyền thản nhiên nói:
- Bây giờ ta không muốn mua ngũ hành chi tinh nữa, ta muốn gặp Hoa La Huyên.
- Hoa trưởng lão?
Phí Huyền sửng sốt, sao đó liền cười lạnh:
- Hừ, ngươi có hẹn trước hay không? Hoa trưởng lão không phải bất kỳ kẻ nào muốn gặp là có thể gặp được đâu.
Theo như gã thấy thì thiếu niên ăn mặc bình thường như Diệp Huyền, mấy ngày nay không biết nghe được tin tức của Hoa La Huyên ở đâu cho nên mới không biết trời cao đất rộng là gì chạy tới đây tìm gặp Hoa trưởng lão.
Từ Giai cũng cười khổ, vừa mới chuẩn bị mở miệng giải thích thì đã thấy Diệp Huyền lấy ra một vật, lời nàng đang định nói ra lập tức bị nuốt trở lại vào bụng, mở to hai mắt.
- Mặc dù ta không có hẹn trước, nhưng là một luyện dược sư nhị phẩm của hiệp hội luyện dược sư, muốn gặp Hoa La Huyên, kiểu gì cũng có tư cách để các ngươi thông báo một tiếng đấy chứ!
Thứ Diệp Huyền cầm trong tay đúng là huy chương luyện dược sư nhị phẩm của hắn.
Đối với huy chương chứng minh thân phận luyện dược sư này, Diệp Huyền vẫn luôn không để trong lòng, không ngờ tới lúc cần thì đúng là vẫn có chút tác dụng.
Từ Giai không khỏi đưa mắt nhìn Phí Huyền.
Ánh mắt Phí Huyền vốn mang theo vẻ không coi ra gì lập tức trở nên ngưng trọng, thân là chấp sự hiệp hội luyện dược sư ở vương thành, và là luyện dược sư nhị phẩm, gã đương nhiên có thể nhìn ra, huy chương mà Diệp Huyền lấy ra giống hệt với huy chương của mình, chính là huy chương nhị phẩm hàng thật giá thật.
Một luyện dược sư nhị phẩm, tuy rằng không có tư cách trực tiếp gặp trưởng lão, nhưng để người ta thông báo một tiếng thì cũng không thành vấn đề,
- Thông báo giúp hắn đi.
Phí Huyền quay sang Từ Giai nói, nhìn về phía Diệp Huyền với ánh mắt nghiền ngẫm, khóe miệng cũng mang theo lãnh ý nhàn nhạt.
Theo như gã thấy, thiếu niên còn trẻ như Diệp Huyền, tuyệt đối không thể nào là luyện dược sư nhị phẩm được, nhưng huy chương của hắn lại không phải đồ giả, như vậy xem ra nhất định là mượn từ chỗ luyện dược sư nhị phẩm nào đó thân thiết với hắn rồi.
Nếu như Hoa trưởng lão quyết định đồng ý gặp thiếu niên này thì gã sẽ xem như chuyện này chưa từng xảy ra, nhưng nếu như Hoa trưởng lão không chịu gặp hắn thì Phí Huyền quyết định, nhất định phải cho đối phương một bài học nhớ đời.



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch