Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyền Thiên Hồn Tôn

Chương 561: Đồng tâm hiệp lực (2)

Chương 570: Đồng tâm hiệp lực (2)

- Cuồng Phong trưởng lão, chúng ta làm sao bây giờ?
Vài tên cường giả sau lưng Cuồng Phong lúc này truyền âm hỏi thăm.
- Lui trước, bàn bạc kỹ hơn.
Cuồng Phong trả lời, nói xong ánh mắt của hắn nhìn lên người đám người Chúc Thiên Lam, lạnh lùng nói:
- Tốt, rất tốt, hôm nay buông tha các ngươi trước, các ngươi nhớ kỹ, đệ tử hạch tâm Huyền Cơ Tông chúng ta vẫn lạc sẽ tính lên liên minh mười ba nước các ngươi, sẽ không bỏ qua như thế đâu.
- Chúng ta đi.
Hắn vừa dứt lời, mấy người Cuồng Phong trưởng lão nhanh chóng rời khỏi nơi này, tiến vao rừng núi và biến mất không thấy gì nữa.
- Hô!
Thấy đám người Cuồng Phong trưởng lão thật rời đi, Đông Phương Ngôn Ngữ lập tức thở phào một hơi, sau đó hắn nhìn mọi người và cảm tạ.
Mọi người liên tục hoàn lễ.
- Đông Phương Ngôn Ngữ, các ngươi cẩn thận, ta tin tưởng mấy người Huyền Cơ Tông sẽ không dễ dàng bỏ qua như vậy đâu.
Trên mặt Chúc Thiên Lam không có vẻ vui mừng, ngưng trọng nói.
Đám người Đông Phương Ngôn Ngữ nghe xong nội tâm trầm xuống, bọn họ cũng lo lắng như thế, đám người kia chịu từ bỏ mới lạ, mười phần đang nấp ở gần đây, chờ sau khi mọi người rời đi sẽ ra tay với bọn họ.
- Diệp Huyền, Đông Phương Ngôn Ngữ hội trưởng, không bằng các ngươi đi theo chúng ta quay về Thiên Kim quốc a, chỉ cần đến Hạ gia, ta dám cam đoan mấy người Huyền Cơ Tông không dám động thủ.
Hạ Thất Tịch lo lắng nhìn Diệp Huyền nói.
Tề Hiền và Chúc Thiên Lam lúc này dùng ánh mắt kinh dị nhìn sang Hạ Thất Tịch, bọn họ biết chi tiết Hạ gia, cũng hơi có nghe thấy, vị tiền bối Hạ gia kia sẽ vì một Diệp Huyền mà đắc tội Huyền Cơ Tông khổng lồ sao?
Tuy tiếp xúc với tiền bối Hạ gia kia không bao lâu nhưng Tề Hiền và Chúc Thiên Lam đều hiểu rõ, vị tiền bối Hạ gia kia không để bụng chuyện liên minh mười ba nước, sở dĩ ngẫu hội chỉ điểm bọn họ một chút là bởi vì bọn họ đang ở bên trong Thiên Kim quốc mà thôi.
- Không cần, chuyện này tự ta có thể giải quyết.
Diệp Huyền biết rõ Hạ Thất Tịch cols hảo ý nhưng hắn vẫn uyển chuyển cự tuyệt, trong mắt của hắn mang theo lãnh ý.
Nếu như không phải không thể bại lộ Kim Lân trước mặt mọi người, hắn sao có thể để đám người Cuồng Phong bình yên rời đi, giả như đám người Cuồng Phong chưa từ bỏ ý định thì tốt nhất, bọn chúng dám đến, Diệp Huyền nhất định sẽ làm bọn chúng có đi không về.
- Cuồng Phong trưởng lão, vì cái gì chúng ta lui trở lại, đám gia hỏa kia đi ra từ trong phù quang bí cảnh nên có không ít bảo vật ah, chúng ta rời đi như vậy chẳng phải...
Trong rừng rậm cách sơn cốc một trăm dặm, Cuồng Phong trưởng lão dừng bước, một tên cường giả Huyền Cơ Tông lo lắng nói ra.
- Đúng thế, hiện tại chính là thời cơ tốt nhất cướp bảo vật của bọn chúng, chờ bọn chúng trở lại vương quốc của mình, đến lúc đó đã muộn rồi, Huyền Cơ Tông cũng không thể thật khai chiến với liên minh mười ba nước ah?
Tên đại hán khôi ngô khó hiểu hỏi thăm.
Cuồng Phong cười lạnh một tiếng, nói:
- Các ngươi có thể nghĩ đến, vì sao ta không nghĩ tới, hiện tại còn không lúc ra tay với liên minh mười ba nước.
- Vì cái gì?
Chu Lương khó hiểu.
- Chẳng lẽ các ngươi thật muốn Huyền Cơ Tông thanh bại danh liệt sao?
Cuồng Phong lạnh lùng nhìn hắn một cái.
- Liên minh mười ba nước thật sự không thể mang tin tức truyền vào trong Huyền Vực nhưng lại có thể truyền tin tức trong Mộng Cảnh bình nguyên, đến lúc đó đám người Cửu Dương Tông, Hạo Thiên đế quốc, Huyền Âm cốc, Lam Quang học viện biết rõ hành vi của chúng ta, ngươi cảm thấy bọn chúng sẽ khoanh tay đứng nhìn?
- Cho nên hiện tại không phải thời điểm động thủ.
Cuồng Phong lạnh lùng nói.
Còn có một câu hắn cũng không nói gì, tuy đám người Chúc Thiên Lam mang ra không ít bảo vật trong phù quang bí cảnh nhưng cũng chỉ là một ít linh dược lục giai mà thôi, thứ như vậy tuy trân quý nhưng hắn không nhất định cần, trái lại trên người Diệp Huyền có địa hỏa làm hắn nhớ mãi không quên.
Dù sao khoảng cách phù quang bí cảnh mở ra lần tiếp theo chính là mười năm sau, trong thời gian mười năm này, Huyền Cơ Tông có thời gian bố cục, không đáng vì hiện tại vạch mặt với liên minh mười ba nước.
- Chẳng lẽ chúng ta quay về sao?
Thần sắc đại hán khôi ngô âm trầm.
Bọn họ tân tân khổ khổ từ Huyền Cơ Tông chạy đến nơi này, đám người Loan Hồng cũng bố cục hơn nửa năm, bọn họ không cam tâm cứ thế mà đi như vậy.
Cuồng Phong cười lạnh như băng, hắn nói:
- Tự nhiên không phải, những người khác trước mặc kệ, mấy người Lưu Vân quốc nhất định phải chết.
Hàn quang sinh ra trong mắt hắn, trong lòng hắn đã có quyết tâm dánh chết Diệp Huyền, hắn không chỉ vì địa hỏa, cũng muốn bóp chết uy hiếp từ trong trứng nước.
Dùng thiên phú của Diệp Huyền siêu việt Loan Hồng, tiếp tục chờ hắn phát triển nói không chừng chính là uy hiếp tiềm ẩn của Huyền Cơ Tông, mà tất cả cường giả đại vương quốc không có chút uy hiếp với Huyền Cơ Tông khổng lồ.
- Trưởng lão anh minh.
Mấy người Huyền Cơ Tông đồng thời lạnh cười, bọn họ cũng từ từ chỗ Chu Lương biết được tin tức, người Lưu Vân Quốc Cường chính là vương quốc thu được lợi ích lớn nhất trong phù quang bí cảnh, thậm chí còn đạt được một đóa Thất Thải Hoa Liên thất giai, nếu như đoạt lấy bảo vật trên người của bọn chúng, chuyến đi này không tính đi không.
Trong sơn cốc, cường giả và luyện hồn sư tất cả đại vương quốc đều lên đường.
Trên đường đi rất nhiều cường giả các vương quốc đều chờ đợi lo lắng, sợ nửa đường tao ngộ mấy người Huyền Cơ Tông tập kích, nhưng làm cho bọn họ khó hiểu là mãi cho tới khi rời khỏi Thủy Vụ sơn mạch nhưng bọn họ không bị mấy người Huyền Cơ Tông công kích.
Trong lúc rời khỏi Thủy Vụ sơn mạch, đội ngũ mấy đại vương quốc đội ngũ cáo từ nhau.
- Diệp Huyền, ta xem ngươi nên đi tới Thiên Kim quốc đi.
Lúc nàyLưu Vân quốc đang muốn rời đi, Hạ Thất Tịch không nhịn được khuyên nhủ.
- Hạ Thất Tịch nói đúng, Đông Phương Ngôn Ngữ, ta thấy các ngươi nên suy nghĩ một chút, mấy người Huyền Cơ Tông tuyệt đối không từ bỏ ý đồ.
Chúc Thiên Lam cũng ngưng trọng nói.
Diệp Huyền vẫn cự tuyệt, trước khi đi, Diệp Huyền giao một chiếc nhẫn trữ vật lặng đưa cho Chúc Thiên Lam.
- Diệp Huyền, ngươi đây là...
Chúc Thiên Lam nghi ngờ nói.
- Chúc Thiên Lam đại sư, ngươi làm Diệp Huyền ta rất là bội phục, đây là chút tâm ý của ta, ngươi cầm đi, không phải báo đáp ngươi, mà chỉ hi vọng ngươi đứng từ góc độ liên minh mười ba nước mà mưu cầu phúc lợi cho liên minh mười ba nước.&



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch