Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Huyết Mạch Kỵ Sĩ

Chương 6: HUYẾT MẠCH THỨC TỈNH 2

Chương 6: HUYẾT MẠCH THỨC TỈNH 2


Xe ngựa rẽ ngoặt, một đường thẳng tiến khu lão thành. Nơi này dung nạp hơn mười vạn dân thường, quả thực là vô cùng chật chội. Quân đội hiển nhiên không thể đóng quân tại nơi này, ngoài khu lão thành ra, mọi nơi khác đều là đất trống, chưa có nhà cửa.

Xe ngựa đi qua Bảo Thạch đường cái, Quảng trường Cách Lan Đăng, rồi lại xuyên qua Tây Tư Đặc đường cái. Những con phố này trước kia là những khu phố buôn bán phồn hoa nhất, người đến người đi tấp nập, nhưng giờ phút này chỉ còn thấy bóng dáng binh lính mặc quân trang.

Sau một khắc chung, xe ngựa dừng lại tại Tinh Thần quảng trường. Nơi này trước kia là một khu buôn bán, Lợi Kỳ ít khi lui tới. Bởi lẽ những vật phẩm nơi này đều vô cùng sang quý, chỉ có thể ngắm nhìn chứ không mua nổi, hơn nữa lính canh nơi đây rất hung hãn, thường đuổi người.

Hiện tại nơi này đã chẳng còn dáng vẻ xưa, tất cả cửa hàng, cửa sổ thủy tinh đều bị tháo dỡ, dùng gạch bịt kín. Những song sắt hoa mỹ cũng bị dỡ xuống, ném vào lò luyện thành đồng nước cùng nước thép.

Tinh Thần quảng trường là một quảng trường kín, bốn phía là cửa hàng, cửa hàng cũng chẳng khác gì cửa ra vào. Trước kia nơi này tứ thông bát đạt, nhưng hiện tại đường đi đã bị chặn, chỉ còn lại một lối vào duy nhất. Cánh cửa này bị cự mã bằng gỗ chắn ngang, phải chuyển đi mới có thể vào.

Giống như tất cả quân doanh khác, nơi này cũng có một trạm gác, người gác là một nữ nhân.

Nữ nhân này dáng người nhỏ nhắn, bộ quân phục bó sát làm nổi bật lên những đường cong duyên dáng. Khuôn mặt trái xoan cùng đôi lông mày lá liễu, đôi mắt to nhưng lại hơi híp lại, như thể chưa tỉnh giấc.

Mái tóc đỏ rực xõa tung, bộ kỵ sĩ chế phục vốn dĩ đã có màu đỏ. Mái tóc đỏ kết hợp với quân phục đỏ, trước mắt tựa như một biển lửa, khiến người ta từ xa đã cảm nhận được sự nóng bỏng và ngạo nghễ bất tuần.

Đây tuyệt đối là một đại mỹ nhân. Trong lúc Lợi Kỳ suy đoán thân phận của nàng, hắn kinh ngạc nhận ra rằng, nữ nhân thoạt nhìn yếu đuối này chỉ bằng một tay đã chuyển được cự mã mà năm sáu đại hán cường tráng chưa chắc đã nhấc nổi.

"Đây là tên tiểu tử mới tới?"

Nữ nhân kia liếc nhìn Lợi Kỳ.

Vị quan quân kia thấy nữ nhân này thì không dám vô lễ, vội vàng lấy ra từ trong túi một tờ giấy đưa tới, đó là lệnh điều đi nơi khác.

Lợi Kỳ bị đuổi xuống xe ngựa, quan quân vừa thả hắn xuống liền lập tức rời đi, dù quan quân làm việc tại bộ tham mưu, nhưng cũng không có tư cách tiến vào loại địa phương này.

Lợi Kỳ lần đầu tiên bước chân vào kỵ sĩ binh đoàn trong truyền thuyết. Chỉ cần nghĩ tới từ hôm nay trở đi hắn sẽ là một thành viên trong đó, lòng hắn không khỏi vô cùng hưng phấn.

Nhưng ngoài hưng phấn ra, hắn cũng có một chút sợ hãi. Đó là phản ứng bản năng của cơ thể, kỵ sĩ cấp thấp trước mặt kỵ sĩ cấp cao luôn cảm thấy áp lực.

Trên chiến trường, kỵ sĩ cấp cao thậm chí sẽ lợi dụng điểm này, dựa vào áp lực tinh thần để đối phó với những kỵ sĩ cấp thấp.

Nữ nhân gác cổng trước mắt này đã cho Lợi Kỳ một cảm giác áp bức rất lớn, hắn lập tức hiểu ra rằng, vừa rồi nữ nhân này hẳn đã dùng biện pháp gì đó để thu liễm khí tức.

"Xem ra ngươi thật sự là vừa mới thức tỉnh."

Nữ kỵ sĩ lắc đầu, một hồi lâu sau nàng thở dài: "Không biết đám người phía trên đang nghĩ gì? Lại đem nơi này của chúng ta coi như nhà trẻ sao?"

"Đi theo ta, ngươi tốt nhất nên thích ứng với nơi này nhanh nhất có thể. Bằng không trên chiến trường, ngươi nhất định sẽ chết rất thảm."

Nữ kỵ sĩ đem cự mã trả về vị trí cũ, rồi dẫn Lợi Kỳ đi vào.

Bốn phía tràn ngập những khí tức mãnh liệt, Lợi Kỳ cảm thấy rất khó chịu, cơ thể hắn có chút đau nhức.

Đột nhiên, hắn cảm thấy một đạo khí tức đặc biệt mãnh liệt bao phủ lên người hắn, Lợi Kỳ ngẩng đầu nhìn lên, liền thấy nữ kỵ sĩ kia tay chống trường kiếm, từ mười mét ngoài đang theo dõi hắn.

Nữ kỵ sĩ tóc vàng khoác áo choàng, dáng người vô cùng cao lớn. Đa phần nam tử đứng trước mặt nàng chỉ có thể coi là những kẻ thấp bé. Không biết là do đầy đặn hay vạm vỡ, bộ quân phục của nàng căng phồng, như thể tùy thời sẽ rách toạc ra.

Lợi Kỳ nhận ra nữ kỵ sĩ này, người đã đánh hắn bất tỉnh chính là nàng.

Trong lúc hắn do dự không biết nên chào hỏi thế nào, đột nhiên một luồng khí tức âm lãnh nhưng lại khiến người ta run rẩy tới gần.

Đó là một nữ nhân khác, khí chất của nàng giống như khí tức tỏa ra, lạnh lẽo như băng giá. Hai chữ "lãnh diễm" được sinh ra chính là để hình dung vẻ đẹp của nữ nhân này.

Nữ kỵ sĩ lãnh diễm này có một khuôn mặt trái xoan như dao gọt, những đường nét trên mặt quá mức sắc sảo, khiến cho vẻ đẹp của nàng thêm một chút sát khí. Mái tóc của nàng tỏa ra ánh bạc quỷ dị, đôi mắt xám tro khiến người ta cảm thấy băng hàn thấu xương.

Lợi Kỳ cảm thấy huyết dịch trong mạch máu dường như muốn đóng băng.

Nữ kỵ sĩ lãnh diễm liếc nhìn Lợi Kỳ, quay đầu nhìn nữ kỵ sĩ đã đánh hắn bất tỉnh nói: "Daina, tiểu tử này nhận ra ngươi đầu tiên, vậy giao cho ngươi phụ trách huấn luyện hắn đi."

"Vì sao không giao hắn cho ta? Ta vẫn luôn muốn có một đồ đệ."

Mỹ nữ tóc đỏ dẫn Lợi Kỳ vào có chút không hài lòng mà hỏi.

Nữ kỵ sĩ lãnh diễm thậm chí không thèm nhìn mỹ nữ tóc đỏ, xoay người rời đi, vừa đi vừa nói: "Ngươi vẫn nên tiết kiệm chút sức lực đi, đây vẫn chỉ là một đứa bé."

"Ta sẽ dẫn ngươi đi dạo xung quanh, làm quen với mọi người ở đây."

Nữ kỵ sĩ được chỉ định làm sư phụ của Lợi Kỳ nói.

Doanh địa rất lớn, nhưng so với điều đó, số người trong doanh địa lại rất ít.

Lợi Kỳ kinh ngạc phát hiện, toàn bộ doanh địa chỉ có tám người, càng làm hắn kinh ngạc hơn là cả tám người đều là nữ nhân. Đây là một tiểu đội kỵ sĩ thuần nữ.





trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch