Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kẻ tàn nhẫn tận thế, bắt đầu tích trữ hàng tỷ tấn vật tư

Chương 11: Tận thế, bắt đầu từ mặt trăng

Chương 11: Tận thế, bắt đầu từ mặt trăng

"Có chuyện gì? Tiểu tử, cậu mượn tiền tôi tới khách sạn hưởng thụ, không coi tôi ra gì, hay là cho rằng tôi không đòi được tiền lại?"

Vương Đại Hải cười lạnh tiến lên, trừng mắt nhìn Tô Thần.

Tô Thần nheo mắt lại: "Ngày hoàn tiền còn chưa đến."

Vương Đại Hải: "Thì sao, ngày mai là đến hạn rồi, đừng nói với tôi trong tối này cậu sẽ kiếm đủ 30 vạn."

Vương Hạo Vũ chỉ vào Tô Thần hét lên : "Đừng nghĩ có thể làm bậy, loại rác rưởi phế vật như này, anh trai, không cần nói nhiều với hắn, lần trước hắn ta còn dám ra tay, muốn giết em!"

Nói xong, Vương Hạo Vũ gọi thêm mấy tiểu đệ, trực tiếp đi lên phía trước bao vây Tô Thần.

Tô Thần liếc mắt nhìn những người này, căn bản không hề coi trọng.

Một đứa nhóc vắt mũi chưa sạch, suy cho cùng không thể lật nổi sóng.

Mà bên phía khách sạn, thấy sự việc sắp rắc rối, Lưu Hân Thụy vội vàng đi tới nói: "Các vị, các vị đang làm gì thế? Nào nào nào đừng tức giận, có chuyện gì từ từ nói."

Vương Đại Hải hừ lạnh: "Từ từ nói? Được? vậy bảo tên tiểu tử này quỳ xuống xin lỗi em trai tôi, vậy thì chuyện hôm nay tôi cho qua."

Lưu Hân Thuyk tất nhiên khó xử: "Tô tiên sinh, chuyện này là sao?"

Tô Thần lắc đầu: "Không sao đâu, chỉ là mấy tên lâu la."

Vương Đại Hải nghe được lời Tô Thần nói, ngay lập tức đập bàn gầm lên: "Tiểu tử! Hôm nay mày xong rồi, thiên vương lão tử dù già rồi cũng không dễ chơi đâu!”

Vương Đại Hải tức giận, hắn đã sống ở Thượng Đô nhiều năm như vậy, ai gặp mặt mà không gọi hắn một tiếng Hải ca!

Thế mà tên tiểu tử này dám nói hắn là tên lâu la!

Hôm nay nếu không xử lý được, thì sau này hắn sao còn mặt mũi làm ăn ở Thượng Đô!

Thấy sự việc ngày càng vượt quá tầm kiểm soát, Lưu Hân Thụy lập tức gọi điện cho bảo vệ.

Lúc này, một người đàn ông với mái tóc vuốt ngược đi tới hỏi: “Có chuyện gì mà làm náo loạn khách sạn người ta lên vậy?”

Giọng nói vang lên, vài người nhanh chóng nhìn về phía người đàn ông.

Vương Đại Hải trợn mắt kinh ngạc: "Anh Cường! Sao anh lại đến đây!"

Tô Thần cũng nhìn về phía người đàn ông có mái tóc vuốt ngược, nhưng khi vừa nhìn thấy dáng vẻ đối phương, anh cũng giật mình.

Cao Cường!

Không ngờ lại gặp được anh ta ở đây.

Kiếp trước, sau khi tận thế ập tới, Cao Cường là thế lực lớn ở Thượng Đô!

Đoạn Nhã là thuộc hạ của hắn!

Đột nhiên, Tô Thần nghĩ đến gì đó.

Trước đây anh từng nghe nói, vào những ngày đầu tận thế, một số khu vực xuất hiện tình huống đột biến kinh khủng trước.

Khách sạn Lục Thành cũng là một trong số đó, đây cũng là lý do Tô Thần chọn khách sạn Lục Thành.

Hiện tại xem ra, Cao Cường được hưởng một vị trí đặc biệt lợi thế của khách sạn Lục Thành.

Nếu là vậy, liền phải xin lỗi trước, cơ duyên này, là của tôi mất rồi.

Cao Cường là một nhân vật nổi tiếng tàn nhẫn ở khu vực Thượng Đô, là một nhà kinh doanh, bởi vì ra tay rất hào phóng nên dưới trướng có không ít người đồng lòng muốn đi theo.

Hiện tại Cao Cường xuất hiện, Vương Đại Hải tự nhiên không dám kiêu ngạo nữa.

Cao Cường cau mày nhìn Vương Đại Hải: “Ở khách sạn gây sự là muốn ra oai gì hả?”

Vương Đại Hải vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, anh nói đúng tôi không nên như vậy.”

Cao Cường chỉ vào Vương Đại Hải: “Hôm nay tôi có chuyện quan trọng, đừng để tôi phải nhắc lần hai!"

"Vâng vâng! Giang tiên sinh cứ bận đi, tôi sẽ tới kính rượu xin lỗi anh sau!"

Cao Cường quay lại nhìn Tô Thần, sau đó quay người rời đi.

"Thằng nhóc này rất thú vị." Cao Cường cười khúc khích.

Vương Đại Hải chỉ vào Tô Thần: "Tiểu tử, coi như hôm nay mày may mắn, nhưng số tiền nợ mày đừng hòng thoát được!"

Tô Thần cười nhẹ, không nói thêm gì nữa.

Tiền?

Chúng ta chờ rồi xem.

Giang Tiểu Thiên cũng khinh thường nhìn Tô Thần, xoay người rời đi cùng Vương Đại Hải.

Tuy nhiên, Tô Thần cũng hơi ngạc nhiên, kiếp trước Giang Tiểu Thiên vì trốn trong tầng hầm công cộng của tiểu khu nên mới thoát khỏi tận thế cực nóng.

Không ngờ lần này bởi vì anh đá cô, nên đối phương cũng tới khách sạn Lục Thành.

Chuyện này có chút ngoài ý muốn.

Nhưng vừa hay, thù mới hận cũ đều có thể đem tính một thể!

Tô Thần nhìn điện thoại, thấy đã hơn chín giờ.

Khách sạn vẫn nhộn nhịp người qua lại, nhưng nhiệt độ bên ngoài đang dần tăng lên một cách vô thức.

Tô Thần đứng dậy, trở về phòng, ngồi ở ban công, nhìn thời gian.

Lúc này, rèm ở ban công đã được anh cải tiến thành rèm có thể phản chiếu ánh sáng mặt trời.

Nếu không, ánh nắng cực nóng có thể tỏa một lượng nhiệt lớn thậm chí xuyên qua rèm cửa.

Tô Thần ngồi trên ban công, lấy ra từ trong dị không gian một miếng gà rán và chai rượu vang đỏ.

Rượu năm bao nhiêu, anh cũng lười không thèm nhìn.

Không lâu nữa tận thế sẽ đến, Tô Thần tự hỏi những món đồ trước đó anh mua với giá không đồng có giúp được nhiều không.

Tô Thần mở chai rượu vang đổ vào ly.

Trong lúc chờ đợi tận thế giáng lâm, Tô Thần thoải mái ăn gà rán hưởng thụ.

Phía dưới, các phòng riêng của khách sạn Lục Thành đều đang nhộn nhịp hoạt động.

Trong phòng riêng của Vương Đại Hải, một nhóm thanh niên không ngừng nói chuyện, Giang Tiểu Thiên nhìn thấy cảnh này trong lòng không khỏi cảm thấy thỏa mãn.

Cô ta càng có thể chắc chắn, ở bên cạnh Vương Hạo Vũ sẽ sung sướng và thoải mái hơn ở bên cạnh tên rác rưởi Tô Thần!

Hơn nữa, hắn ta còn đang vay nặng lãi và bán nhà.

Đối với Giang Tiểu Thiên mà nói, loại người đó căn bản không còn giá trị sử dụng!

Thời gian chậm rãi trôi qua, đêm đã khuya.

Tuy nhiên, mặt trăng trên bầu trời lại rất chói lóa, chiếu sáng toàn bộ trái đất như được rắc một lớp phấn trắng bạc.

Lúc này, rất nhiều người đã chú ý tới, mặt trăng trên trời càng lúc càng sáng, thậm chí có xu hướng lan ra khắp thế giới.

Nhiều người bắt đầu ra khỏi nhà và ngắm trăng trên bầu trời.

"Trăng sáng quá! Cảm giác như mặt trời vậy."

"Đúng vậy, sáng quá!"

"Mọi người có thấy nóng không? Sao ban đêm mà còn nóng hơn ban ngày thế?"

“Cũng đúng, tôi cũng thấy nóng, có gì đó không ổn, sao lại nóng thế?”



Lúc này, hot search weibo lại một lần nữa xếp thời tiết lên hàng đầu.

Bởi vì người ta phát hiện, đêm nay đặc biệt sáng!

Tô Thần nhìn thời gian trên đồng hồ, hai ba giờ năm sáu phút.

Nửa đêm đang đến.

Lúc này, Vương Hạo Vũ cũng kéo Giang Tiểu Thiên ra ngoài xem cảnh trời đêm.

"Thiên Thiên! Em có thấy không! Tình yêu của anh dành cho em sáng như vầng trăng trên bầu trời! Đây là minh chứng cho tình yêu của chúng ta!

Giang Tiểu Thiên trong lòng khinh thường, cúi đầu xuống.

Tô Thần cũng nghe được thanh âm phía dưới, dù sao cũng chỉ là tầng mười, Vương Hạo Vũ hét lớn đến mức không thể không nghe thấy.

Tô Thần nhìn vầng trăng trên bầu trời, lẩm bẩm: "Tình yêu của cậu sắp nổ tung rồi."

Tô Thần vừa nói xong, mặt trăng trên bầu trời bỗng nhiên trở nên cực kỳ sáng, thậm chí có chút chói mắt!

Lúc này, nhiệt độ trong không khí tăng lên nhanh chóng!

Đến nỗi những người đứng bên ngoài bắt đầu la hét và chạy vào khách sạn!

Mặt trăng lơ lửng trên bầu trời giống như mặt trời thứ hai, trái đất nóng bỏng.

Cứ thế, đêm đột nhiên chuyển thành ngày.

Ngày tận thế cực nóng, ánh sáng vĩnh cửu!

Sự kết thúc đang đến!

Lúc này, rượu của Tô Thần cũng chuẩn bị xong.

Anh rót cho mình một ly, nâng lên vầng trăng trên bầu trời: "Hoan nghênh tận thế đến lần nữa, Tô Thần."


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch