Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kẻ tàn nhẫn tận thế, bắt đầu tích trữ hàng tỷ tấn vật tư

Chương 13: Khách sạn không còn đồ ăn

Chương 13: Khách sạn không còn đồ ăn

Tuy nhiên, có một điều may mắn.

Là mặt trăng rực sáng trên bầu trời dần di chuyển sang bên kia trái đất nên không khiến nhiệt độ tăng lên 80 độ.

Dù có tin tốt nhưng lại không kéo dài lâu.

Thời gian trôi qua, đến giữa trưa, nhiệt độ bên ngoài trái đất đã lên tới bảy mươi lăm độ, nhiệt độ trên mặt đất cũng lên tới một trăm độ.

Tô Thần nhìn vào dự báo thời tiết nhiệt độ, duỗi người cũng không để ý quá nhiều.

Khi rèm được mở ra, ánh sáng mặt trời xuyên qua kính và chiếu vào da có cảm giác ngứa ran rõ rệt.

Bạn có thể tưởng tượng nó sẽ gây ra tổn thương thế nào nếu da tiếp xúc.

Anh tránh ánh nắng và nhìn ra ngoài cửa sổ.

Sau đó lấy của một vài món ăn đặt từ khách sạn Lục Thành từ dị không gian ra.

Tai lợn nguội, cá chép hấp và một hộp cơm.

Một bữa sáng đơn giản.

Anh ấy vẫn chưa thể tự nấu ăn được.

Chủ yếu là muốn xem xem khi nào cơ hội của Cao Cường sẽ xuất hiện.

Dựa ký ức ở kiếp trước, Cao Cường có cơ hội giết chết một sinh vật tàn ác.

Sau đó có được tinh thể hạt nhân có trong cơ thể sinh vật này, đây có lẽ là cơ hội để hắn có được sức mạnh đỉnh tiêm.

Kiếp trước, Cao Cường được mệnh danh là kẻ nghiền nát đầu lâu bằng bạo lực, vì siêu năng lực của anh ta là tăng cao thể chất với sức tấn công vô cùng mạnh mẽ.

Mà không gian dị năng của Tô Thần, là loại tinh thần.

Trong tận thế, sức mạnh được chia thành hai loại tinh thần và thể chất.

Còn những thứ khác không được phân rõ, bởi lẽ đồ ăn còn không có thì ai mà rảnh có thời gian đi phân rõ những cấp bậc này ra làm gì?

"Lần này mình sẽ trở thành máy nghiền sọ!"

Cơ hội của Cao Cường là của anh!

Tô Thần đợi bên ngoài cửa sổ, bởi lẽ anh ấy không chắc chắn sinh vật này sẽ xuất hiện vào ngày nào, đồng thời cũng muốn xem xem chuyện gì đang xảy ra bên ngoài.

Dưới cái nắng như thiêu đốt, một vài ô tô đậu trong bãi đã bắt đầu bị xẹp lốp.

Điều này cho thấy nhiệt độ của trái đất đã lên tới khoảng một trăm độ.

Bởi lẽ Tô Thần biết lốp ô tô sẽ bắt đầu tan chảy ở khoảng 100 độ.

Nhiệt độ cực nóng rõ ràng đã đến nhanh hơn anh nghĩ.

Tô Thần tránh ánh nắng, ngồi ở ban công, lấy ra một chai bia, thêm đá, rót vào cốc, im lặng vừa đọc sách, vừa nhìn ra ngoài.

Lúc này, rất nhiều người đã tụ tập ở sảnh khách sạn.

Họ muốn rời đi, nhưng nhiệt độ nóng khủng khiếp bên ngoài buộc họ phải từ bỏ ý định.

Đám người Cao Cường cũng đi xuống lầu, nhìn ánh nắng bên ngoài, không khỏi cau mày: "Tiểu Lưu, cô liên hệ với đội cứu hộ khách sạn chưa?"

Lưu Hân Thụy gật đầu nói: "Chúng tôi đã liên lạc với đội cứu hộ rồi, nhưng bọn họ kêu chúng tôi không được chạy loạn, hãy đợi giải cứu."

Có người ở bên cạnh hét lên: "Đợi? Đợi cái đầu các người! Tôi có thể tiêu hàng triệu ở đây đấy!"

Lưu Hân Thụy nghe xong lời này, không khỏi cau mày, nhưng cuối cùng vẫn không nói gì.

Cô biết người đàn ông đó, là một doanh nhân lớn nổi tiếng ở Thượng Đô, tài sản ròng hơn mười tỷ.

Vì thời tiết quá nóng bức nên khiến đối phương không ngừng mở miệng chửi rủa.

Cao Cường nhìn doanh nhân: “Tôn tổng, đợi chút đi, dưới tình huống cực đoan này, có lẽ chính phủ sẽ nhanh chóng nghĩ ra biện pháp, hiện tại xe cũng bị nổ lốp, đội cứu hộ không thể lái xe đến đây được."

Tôn tổng thấy Cao Cường mở miệng, cũng không để mọi chuyện náo loạn lên nữa.

"Ài, chuẩn bị bữa sáng cho chúng tôi đi, hai cốc bia đá! Nhanh lên!"

Tôn tiên sinh hét lên với Lưu Hân Thụy .

Lưu Hân Thụy không còn cách nào chỉ có thể nhờ đầu bếp đi làm.

Nhóm người của Vương Đại Hải hưng phấn đi xuống lầu, vốn tưởng rằng thời tiết hôm nay sẽ bình thường, nhưng khi nhìn qua cửa kính, họ lại thấy từng đợt nắng nóng đang hoành hành bên ngoài.

"Anh! Chúng ta nên làm gì bây giờ!"

Vương Hạo Vũ nghi hoặc nhìn Vương Đại Hải.

Vương Đại Hải nhìn cảnh tượng bên ngoài, nhất thời không biết làm sao đi ra ngoài?

Thật sự không thể, nếu giờ đi ra ngoài, chỉ trong mười phút nhất định sẽ bị ánh nắng thiêu đốt.

"Trước... tiên ở lại đây, anh sẽ gọi những người khác, kêu bọn họ lái xe tới đón chúng ta!"

Vương Đại Hải lấy điện thoại di động ra, sau đó bảo Vương Hạo Vũ đi gọi đồ ăn.

Vương Hạo Vũ dẫn Giang Tiểu Thiên tới nhà hàng khách sạn.

"Alo, Tiểu Đao, chúng tôi đang ở khách sạn Lục Thành, cậu có thể lái xe tới đón chúng tôi không? Bên ngoài thời tiết thế nào? Được rồi, gặp lại sau."

Cúp máy điện thoại, anh em bên kia của Vương Đại Hải cũng bắt đầu lái xe tải lớn ra ngoài.

Vì chiếc xe đang ở bãi đỗ xe ngầm nên không cảm nhận được nhiệt độ chết người bên ngoài.

Tuy nhiên, khi Tiểu Đao vừa lái xe ra ngoài, liền lập tức hối hận!

Ô tô chỉ đi được một trăm, hai trăm mét thì nổ cả bốn lốp!

Chiếc xe ngay lập tức nằm dưới cái nắng thiêu đốt.

Vương Đại Hải lúc này đang vui vẻ ăn sáng, nhưng Tiểu Đao thì lại cực kì đau đớn.

Điện thoại của Vương Đại Hải vang lên.

"Này Tiểu Đao, cậu đang ở đâu!"

"Anh ơi! Xe nằm rồi, nổ lốp rồi, bây giờ em không đến được!"   "

"Cái gì! Lốp xe nổ rồi?!"

"Đại ca, em phải về đây! Các anh tự mình tìm cách giải quyết đi!"

Tiểu Đao không cúp điện thoại, mở cửa trực tiếp chạy về phía hầm xe!

Nhưng chỉ được vài bước, đôi giày cao su của Tiểu Đao bắt đầu tan chảy.

Đế giày dính chặt xuống đất khiến hắn trực tiếp vấp ngã.

“A!”

“Xèo xèo!”

Một thanh âm như thịt rán vang lên trong điện thoại, sau đó không còn thấy gì nữa.

Sắc mặt Vương Đại Hải có chút tái nhợt.

Vương Hạo Vũ kích động hỏi Vương Đại Hải: "Anh! Thế nào rồi?"

Vương Đại Hải nuốt khan: "Anh Đao cậu, có lẽ không còn nữa rồi..."

Vương Hạo Vũ sửng sốt một lát: "Ý anh là gì..."

Vương Đại Hải nhận ra, chuyện này có lẽ lớn hơn dự đoán.

Ở phía bên kia, Cao Cường và những người khác cũng kêu cứu và nhờ người đến đón.

Nhưng không có ngoại lệ, không ai đến được.

Sắc mặt của Cao Cường và mọi người thay đổi, trong lòng họ hiện lên một dự cảm không lành.

Cao Cường nhìn Tôn tổng: "Tôn tổng, gọi điện hỏi xem hiện tại đang xảy ra chuyện gì."

Tôn tổng gật đầu, ông ta có quan hệ tốt với vài lãnh đạo.

Vào lúc bấm số gọi điện, người bên kia phải rất lâu mới trả lời.

"Bộ trưởng Triệu, tôi Tiểu Tôn đây, hiện tại đang xảy ra chuyện gì thế?"

"Tiểu Tôn, hiện tại tình huống rất nghiêm trọng, nhất định phải ở nơi an toàn, không được ra ngoài! Chờ cứu viện!"

"Hôm nay tôi còn có việc, đã hẹn hợp tác kinh doanh với đối tác rồi, nếu không thể ra..."

"Tiểu Tôn! Hợp tác kinh doanh không quan trọng bằng mạng sống."

"Bộ trưởng Triệu, tôi đang ở khách sạn Lục Thành, anh có thể phái người qua đón tôi được không?"

"Tiểu Tôn, không phải tôi không muốn đón, mà cả thành phố bây giờ không còn nhân lực nữa! Trọng tâm của chúng tôi bây giờ là đảm bảo không xảy ra sự cố về điện, một khi điện năng xuất hiện vấn đề, vậy sẽ tạo thành hậu quả không thể tưởng tượng được!"

Tôn tổng sững sờ.

Đúng vậy, nếu điện xảy ra vấn đề, vậy thì chính là đại sự!

"Tôi... Tôi hiểu rồi!"

Cao Cường nhìn Tôn tổng: "Mọi chuyện thế nào rồi?"

Tôn tổng cau mày nói: "Không còn nhân lực, chuyện này có chút rắc rối."

Cao Cường trợn mắt, đứng dậy gọi Lưu Hân Thụy : "Đi chuẩn bị mười ngày thức ăn giao đến phòng của chúng tôi!"

Lưu Hân Thụy sửng sốt một chút: "Không còn nhiều đồ ăn như vậy nữa..."

"Cái gì! Khách sạn các người sao có thể thiếu đồ ăn?!"

Lưu Hân Thụy căng thẳng: "Vốn dĩ hôm nay là ngày bổ sung hàng hóa hóa, cách đây không lâu mới có người đặt một ngàn bàn tiệc, nên nguyên liệu cũng sắp hết rồi!"

Tôn tổng vỗ xuống bàn: "Vậy thì mang hết đồ ăn ra cho tôi!"


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch