Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kẻ tàn nhẫn tận thế, bắt đầu tích trữ hàng tỷ tấn vật tư

Chương 20: Chính phủ giải cứu

Chương 20: Chính phủ giải cứu

Tô Thần nằm xuống không bao lâu, lại nghe được bên ngoài Giang Tiểu Thiên kêu gọi thảm thiết.

Nghe được thanh âm này, trong mắt Tô Thần hiện lên tia tức giận.

Nhưng hắn vẫn kiềm chế chính mình, tận thế vừa mới tới, hiện tại anh sẽ không giết cô ta!

Kiếp trước Giang Tiểu Thiên nhờ vào Tô Thần, hầu như không phải chịu chút đau khổ gì, nhưng hiện tại, hắn lại muốn nữ nhân độc ác này phải chịu mọi thống khổ!

Tô Thần đứng dậy, đi tới mở cửa.

Vừa mở cửa, anh nhìn thấy Giang Tiểu Thiên chỉ mặc một bộ đồ lót nhỏ, để lộ làn da trắng như tuyết, toàn thân ướt đẫm vì nhiệt độ cao.

Tuy nhiên, vì thiếu nước không tắm, nên cơ thể còn mùi mồ hôi.

Thâm chí mùi hương cơ thể, đều hoàn toàn bị lấn áp.

Vào lúc Tô Thần vừa mở cửa, một luồng khí lạnh ập vào mặt Giang Tiểu Thiên!

Giang Tiểu Thiên, Lý Na và những người khác cảm thấy toàn bộ lỗ chân lông của mình như được mở ra!

Thoải mái, thoải mái quá!

"Tìm tôi làm gì?"

Tô Thần cau mày.

Giang Tiểu Thiên giả vờ ngượng ngùng: "Ô, anh không biết bọn họ tìm anh vì chuyện gì sao?"

Cô ta vừa nói ngón tay vừa chọc vào ngực Tô Thần.

Tô Thần trực tiếp né tránh, vì bàn tay đó, rất bẩn.

Giang Tiểu Thiên có chút kinh ngạc.

Lý Na nói: "Tô Thần, cho chúng tôi vào đi, có gì nói sau được không?!"

Vương Hạo Vũ cũng liên tục gật đầu: "Đúng vậy, cho chúng tôi vào trước, cho chúng tôi vào trước đi!"

Vương Hạo Vũ chen chúc muốn vào trong.

"Nếu cậu dám bước vào căn phòng này một bước, vậy thì bàn chân kia, tôi sẽ chặt nó đi!"

Lời nói lạnh lùng của Tô Thần khiến ba người kinh ngạc!

Vương Hạo Vũ nghe vậy không vui: "Tô Thần, anh như vậy là có ý gì! Chúng ta đều từng là bạn học, hiện tại không phải nên giúp đỡ lẫn nhau sao! Chuyện lúc trước anh khiến anh trai tôi bị thương tôi bỏ qua, mau mau cho tôi vào."

Tuy nói như vậy nhưng Vương Hạo Vũ lại không dám tiến thêm một bước.

Bởi vì Tô Thần trước mắt khiến hắn cảm thấy một loại cảm giác áp bức không thể giải thích được.

Không chỉ vì nguyên nhân Tô Thần có súng trong tay, bởi lẽ, có nhiều người dù trong tay có súng, họ vẫn là những kẻ hèn nhát.

Lý Na gật đầu: "Đúng vậy, Tô Thần, chúng ta đều là bạn cùng lớp. Hơn nữa, trước đó cậu và Tiểu Thiên còn đính hôn. Tôi biết cậu rất giận Tiểu Thiên, nhưng Tiểu Thiên chỉ là muốn thử cậu thôi!"

Lý Na cực kỳ gấp gáp, bởi vì cô ta đã nhìn thấy món gà rán và rượu whisky trên bàn trong phòng khách!

Vì đồ ăn trong khách sạn đã hết nên mấy ngày nay họ chỉ ăn đồ ăn nhanh, mấy thứ như gà rán chính là trong mơ.

Tô Thần nheo mắt nhìn bọn họ: "Nói xong chưa?"

Lý Na ngơ ngác gật đầu: "Nói... nói xong rồi."

Tô Thần: "Xong rồi, thì cút ra ngoài."

Sau đó trực tiếp đóng cửa lại!

Lúc này Vương Hạo Vũ lo lắng rồi.

Vì trời quá nóng, nên rất lâu hắn chưa được ăn đồ ăn tử tế, hơi mát cũng là thứ vô cùng xa xỉ.

Hiện tại nơi có đồ ăn và gió mát duy nhất là chỗ Tô Thần, hắn sao có thể bằng lòng rời đi!

Tô Thần đang muốn đóng cửa lại, Vương Hạo Vũ liền tiến lên chặn cửa: "Tránh ra, cho chúng tôi vào!"

Tô Thần nheo mắt nhìn Vương Hạo Vũ: "Cậu không biết nhóm người khi nãy tại sao lại đi xuống à?"

Câu nói này khiến trái tim Vương Hạo Vũ đập thình thịch!

Hắn nhớ tới khoảng khắc có mấy người bị thương chảy máu!

Nghĩ tới đây, Vương Hạo Vũ vô thức buông tay ra!

Nhưng lúc này, Tô Thần hành động như tia chớp, tóm lấy tay Vương Hạo Vũ.

"Xoẹt!"

Trực tiếp cắt đứt!

Tay Vương Hạo Vũ giống như không còn điểm chống đỡ, cứ thế rũ xuống.

Tô Thần: "Tôi nói rồi, cũng may mà đầu cậu không có tới gần, nếu không chém nhát này, sẽ khiến đầu bay luôn đó!"

Vương Hạo Vũ đau đớn kêu lên, nhưng cũng không dám kêu quá t.

Giang Tiểu Thiên và Lý Na nhìn thấy cảnh này, sợ hãi đến mức không nói nên lời!

Đặc biệt là Giang Tiểu Thiên!

Cô ta không ngờ Tô Thần sẽ tàn nhẫn như vậy!

Tô Thần nhìn bọn họ: "Các người có muốn vào nữa không?"

Lý Na và Giang Tiểu Thiên theo bản năng lùi lại một bước.

Tô Thần nói: "Lựa chọn thông minh đấy."

Sau đó, cửa đóng lại, Tô Thần rót một ly whisky, bỏ một viên đá lên trên.

Anh nhìn về phía máy điều hòa, lúc này âm thanh của máy điều hòa có chút bất thường, có lẽ là quạt gió bên ngoài đã bị phơi nắng lâu ngày sắp hỏng.

Nhưng không sao, anh vẫn còn hàng nghìn tấn băng.

Chỉ dành riêng cho thời điểm này!

Còn chuyện điều hòa thì quên đi, tự mình lắp đặt quạt gió bên ngoài của điều hòa thì hơi rắc rối, cho có lắp ở hành lang.

Sử dụng đá viên trước.

Sau khi uống một ngụm whisky, Tô Thần nằm trên giường ngủ.

Anh nhìn thời gian, đã một giờ sáng.

Tô Thần lẩm bẩm: "Chiến dịch giải cứu của chính phủ sẽ bắt đầu sớm thôi, nơi này

sẽ sạch sẽ hơn nhiều."

Về phần Giang Tiểu Thiên và Vương Hạo Vũ, Tô Thần không muốn hai người này rời khỏi tầm mắt mình.

Ngoài cửa, vẫn có thể nghe được tiếng kêu thảm thiết của Vương Hạo Vũ.

Tô Thần có chút bực mình nên cầm súng lục ra mở cửa.

"Cút đi! Nếu không tao sẽ giết mày ngay bây giờ!"

Vương Hạo Vũ nhìn thấy súng của Tô Thần, sợ đến tè cả ra!

Lúc trước Tô Thần nổ súng hắn không tiểu, vì khi đó súng không chĩa vào hắn!

Cảm giác hoàn toàn không giống!

Giang Tiểu Thiên và Lý Na nhìn thấy bộ dáng của Tô Thần lúc này đều sợ hãi, vội vàng chạy về phía lối vào hành lang!

Không ai quan tâm đến Vương Hạo Vũ nằm trên mặt đất.

Vương Hạo Vũ hét lên: "Đừng bắn, đừng bắn! Tôi đi ngay bây giờ!"

Tuy rằng miệng thì nói vậy, nhưng chân lại không nghe lời mình.

Lúc này, não của Vương Hạo Vũ nghĩ một kiểu, nhưng chân hắn lại nghĩ kiểu khác…

Trong lúc tuyệt vọng, Vương Hạo Vũ chỉ có thể dùng cánh tay còn cử động duy nhất của mình để chống đỡ và bò ra ngoài.

"Tôi đi đây, tôi đi đây!"

Nhìn thấy Vương Hạo Vũ khổ sở rời đi, Tô Thần không có biểu tình gì.

Không có cảm giác thỏa mãn khi trả thù.

Bởi vì cảnh tượng trước mắt còn kém xa sự trả thù mà anh mong đợi!

Nhìn Vương Hạo Vũ bò xuống lầu, Tô Thần đóng cửa lại, chuẩn bị ngủ tiếp.

Ở phía dưới, mọi thứ đều hỗn loạn.

Tôn Đức Tiêu hiện tại cực kỳ tức giận và khiển trách Cao Cường.

Người của Cao Cường bây giờ đều không dám làm gì.

Những khách hàng khác đứng sang một bên , không dám nói lời nào, sợ tên đầu mập trước mặt sẽ chửi sang mình.

Nhìn tình hình trước mặt, ai cũng biết đám người Tôn Đức Tiêu đã nắm toàn quyền kiểm soát khách sạn Lục Thành.

Lúc này, nhóm người Vương Đại Hải cũng phát hiện ra Vương Hạo Vũ và những người khác đã mất tích.

Nhưng Vương Đại Hải đã rất yếu, đạn trên người còn chưa lấy ra, hắn cũng muốn học tập dũng khí cạo xương chữa lành vết thương thời xưa của Quan Vũ, nhưng khi nghĩ đến việc người ta cạo xương chữa lành vết thương, bản thân hắn đã rùng mình cả lên.

Xung quanh hắn hiện tại toàn là phế vật, cạo xương lấy đạn trong tình thế này chỉ có một con đường chết.

Nghĩ tới đây, Vương Đại Hải cảm thấy cuộc đời mình có chút khốn nạn, vào thời khắc mấu chốt, không có kẻ nào đáng để hắn tin cậu.

Lúc này, một chiếc điện thoại còn pin nhận được một tin nhắn!

[Các cư dân Thượng Đô thân mến, chúng ta hiện đang phải đối mặt với hiện tượng thời tiết khắc nghiệt. Xin đừng lo lắng, hãy cố gắng ở nhà và không ra ngoài. Chính phủ đã gửi nhóm cứu hộ đến, thời gian cứu viện, địa điểm như sau.]

[Địa điểm giải cứu quận Đông Tân: Cổng A của Trung tâm thương mại Thung lũng Silicon, lối vào phía bắc của Công viên Nhân dân...]

[Khu vực trung tâm...]

Vào lúc nhìn thấy tin nhắn giải cứu, trái tim mọi người như bừng lên một ngọn lửa!

"Chính phủ, tới cứu viện rồi!"


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch