Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kẻ tàn nhẫn tận thế, bắt đầu tích trữ hàng tỷ tấn vật tư

Chương 22: Giải cứu nhân viên nghiên cứu

Chương 22: Giải cứu nhân viên nghiên cứu

Một bữa sáng đơn giản, Tô Thần lấy điện thoại ra xem tin tức.

Hiện tại tín hiệu trạm cơ sở trên cơ bản không có chuyện gì, chỉ bất quá Thương Đô điện lực hệ thống bảo trì không thỏa đáng tạo thành Giang Thành sớm mất điện.

Hiện tại, các trạm phát sóng cơ bản không gặp vấn đề gì, chỉ có hệ thống điện lực ở Thương Đô bảo trì không đúng cách dẫn đến cúp điện sớm tại Giang Thành.

Trong khi đó, các thành phố khác có nhà máy điện hạt nhân vẫn có thể duy trì hoạt động.

Giang Thành cũng do hệ thống điện lực bảo trì không đúng cách, dẫn đến hàng trăm vạn người thiệt mạng vì nắng nóng gay gắt.

Ngược lại, các thành phố khác nhờ có điện và điều hòa, số người chết giảm đi đáng kể.

Mặc dù cuối cùng hệ thống điện cũng sập, nhưng điều đó không ảnh hưởng đến việc nhiều người đã được cứu sống.

Tô Thần nhìn vào điện thoại, lúc này trên các trang mạng xã hội tràn ngập tin nhắn cầu cứu.

Mọi người bị mắc kẹt ở nhiều nơi, dùng chút pin còn lại trên điện thoại để gửi đi những tin nhắn cầu cứu mà không ai có thể hồi đáp.

Trong khi đó, chính quyền đã đăng tải thông tin cứu hộ ở vị trí cụ thể.

Trừ những người may mắn được chọn, bất kỳ ai ở cách xa địa điểm cứu hộ hơn 500 mét đều có nguy cơ tử vong cao!

Kiếp trước, nguyên nhân gây ra nhiều ca tử vong nhất chính là chết trên đường đi đến nơi cứu viện.

Mà kiếp này, e rằng chuyện này vẫn sẽ lặp lại.

Lúc này, trên mạng cũng có chuyên gia đưa ra ý kiến rằng hiện tượng nắng nóng gay gắt này sẽ không kéo dài quá lâu, chỉ cần vượt qua giai đoạn này là ổn.

Mọi người có thể ngâm mình trong nước mát để hạ nhiệt, hoặc sử dụng nước đá để làm mát cơ thể, tốt nhất nên hạn chế ra ngoài.

Lời nói này, khiến cho tất cả mọi người chửi mắng chuyên gia này một cách thậm tệ.

"Nếu là có hồ nước, có nước đá, ai mẹ nó bị điên mà ra ngoài làm gì!”

"Ngu si đần độn! Qua được giai đoạn này á? Mày bảo tao qua bằng cách nào? Trong nhà không nước không điện, thức ăn cũng chẳng có! Tao uống gió Tây Bắc mà qua được à!"

….…….

Cũng có người trực tiếp đào ra địa chỉ gia đình của chuyên gia này, họ tên thân phận vân vân.

Khiến cho Tô Thần kinh ngạc chính là, người này lại vừa vặn ở Thương Đô.

Cách chỗ này của anh không xa lắm.

Tô Thần tùy ý liếc mắt một cái: "Phỏng chừng điều kiện gia đình của chuyên gia này không tệ.

Nếu không, trong tình cảnh hiện tại ở Thương Đô mà vẫn có thể đứng nói chuyện không đau lưng, thì chắc hẳn là kẻ ngu ngốc rồi.

Lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến từng đợt tiếng động cơ nổ vang.

Nghe tiếng động như là động cơ máy bay.

Tiếp theo còn có tiếng ma sát của bánh xích vận hành trên đường.

Tô Thần khẽ nhíu mày: "Ban ngày mà lại triển khai hành động cứu viện sao?"

Tô Thần vén rèm lên, nhìn ra bên ngoài.

Có thể nhìn thấy, cách đó không xa có một số xe bánh xích đã được cải tiến chạy trên đường, trên xe đều dán vải trắng chất liệu phản quang, cách đó không xa cũng có máy bay lượn vòng trên không.

Cũng được chuyên môn cải tiến giống như thế.

Một chiếc xe bánh xích dừng ngay dưới chân một tòa nhà chung cư. Sau đó, một số người mặc đồ chống cháy xuống xe, tay cầm súng đạn, đi về phía tòa nhà.

Không lâu sau, những người này dẫn ra một vài người khác. Họ đều mặc quần áo cách nhiệt và an toàn quay trở lại xe bánh xích.

Bên này, trên máy bay cũng bắt đầu tiến hành hoạt động cứu hộ.

Nhưng những chiếc xe cứu hộ này dường như có mục đích rất lớn.

Tô Thần nỉ non: "Người được cứu viện e rằng là nhân viên nghiên cứu khoa học và người nhà của họ.”

Lúc này, người có giá trị nhất, chính là những nhân viên nghiên cứu khoa học này.

Phát sinh chuyện như bây giờ, đối với chính phủ mà nói, bảo trụ nhân viên nghiên cứu khoa học mới là chuyện trọng yếu nhất!

Bởi vì cũng chỉ có nhân viên nghiên cứu khoa học mới có thể trợ giúp chính thức trong chuyện như vậy.

Về phần những ngôi sao TikTok thích hát thích nhảy, vào lúc này, đều được đối xử bình đẳng.

Tuy nhiên, khi cứu viện nhân viên nghiên cứu khoa học, xung đột cũng là điều không thể tránh khỏi.

Không ít người đang nhìn thấy trực thăng, nhìn thấy xe bánh xích, hưng phấn muốn xông tới.

Tất cả mọi người đều biết, chỉ cần có thể lên xe, bản thân mình sẽ có thể được cứu!

Nhưng, những viên đạn trong tay những người đó chính là để đề phòng tình huống này.

Lúc này tuyệt đối không được hoảng loạn, cũng tuyệt đối không được để những người không liên quan lên xe!

Đây là mệnh lệnh tối cao!

Vì vậy, khi đối mặt với những người đang cầu sinh, những người lính này đành phải bó tay bất đắc dĩ bóp cò súng!

Tuy nhiên, Tô Thần cũng nhận ra rằng khẩu súng trong tay những người lính này tuy là súng thật, nhưng đạn lại là đạn hoa cải, đạn cao su,...

Có sức sát thương nhất định, nhưng tuyệt đối không gây nguy hiểm đến tính mạng con người.

Tô Thần nỉ non một tiếng: "Hiện tại trên thế giới này, lòng nhân từ đã trở thành hy vọng xa vời nhất.”

Bên trong nhà hàng khách sạn Lục Thành, tất cả mọi người đều nghe thấy tiếng động cơ vang vọng từ bên ngoài.

Tôn Đức Tiêu hưng phấn đứng lên: "Người tới cứu viện!"

Tôn Đức Tiêu kích động chạy về phía đại sảnh lầu một!

Mặc dù nhiệt độ trong đại sảnh vẫn khá cao, nhưng vào lúc này, nếu có thể được cứu, nhiệt độ cao có nghĩa lý gì!

Ngoại trừ Tôn Đức Tiêu, tất cả mọi người đều háo hức đi xuống tầng một.

"Đội cứu hộ đã đến chưa?"

"Không phải đã nói buổi tối mới tới sao?"

"Các người biết gì chứ! Chắc chắn là chúng ta bên này quan trọng hơn, nên mới đến cứu chúng ta!"

"Thật tốt quá, cuối cùng cũng có người đến cứu!"

….…

Mọi người ồn ào náo nhiệt, chen chúc nhau xuống đại sảnh tầng một. Qua lớp cửa kính, họ nhìn chiếc xe bánh xích đã được cải tạo đang di chuyển trên đường phố từ xa.

Lúc này, trên đường phố chỉ nghe thấy tiếng xe bánh xích di chuyển.

Thấy chiếc xe bánh xích di chuyển, Tôn Đức Tiêu kéo đám đông xung quanh lại gần, hét to về phía chiếc xe thông qua lớp cửa kính: "Tôi là Tôn Đức Tiêu, Chủ tịch Tập đoàn Tôn Thị! Tôi ở đây! Nhanh đến cứu tôi! Tôi sẽ cho anh một tỷ!"

Tiếng hét của Tôn Đức Tiêu xuyên qua cửa kính hướng ra bên ngoài.

Mà xe bánh xích bên ngoài lúc này thật sự đang xoay đầu xe, đi về phía bên này.

Bàn tay hưng phấn của Tôn Đức Tiêu đều đang run rẩy!

Cả đời này hắn chưa bao giờ khao khát có một vị anh hùng đạp mây ngũ sắc đến cứu hắn như thế.

Thấy Tôn Đức Tiêu, một số người đã bắt đầu nịnh nọt van xin hắn.

"Thưa ông Tôn, tôi là Phó Tổng giám đốc Công ty bất động sản Kiến Dương. Chúng ta là đối tác kinh doanh mà! Ông có thể đưa tôi theo cùng không?"

"Tôn tổng, ngài mang theo tôi đi, tôi nguyện ý bỏ tiền ra!"

“Tôn tổng, con bé nhà tôi bây giờ vừa tròn 18 tuổi, ngài mang theo tôi, tất cả đều dễ bàn bạc!”

….…..

Dưới sự cầu xin của mọi người, Tôn Đức Tiêu lộ nụ cười hài lòng, nhưng hắn ta vẫn không nói sẽ mang theo ai, chỉ nói cho qua loa: "Mọi người yên tâm nhé, chỉ cần Tôn Đức Tiêu tôi có thể ra ngoài, nhất định sẽ không quên mọi người đâu!"

Mọi người mừng rỡ, tất cả mọi người đang cảm tạ Tôn Đức Tiêu đại ân đại đức.

Cao Cường đứng bên cạnh Tôn Đức Tiêu, một câu cũng không nói.

Hắn biết Tôn Đức Tiêu là người như thế nào, nếu hắn ta đi, chưa chắc đã có thể mang theo ai.

Do đó, việc cần làm là kéo hắn ta ở lại, như vậy bản thân mới có cơ hội thoát thân!

Lúc này binh lính mặc đồ cách nhiệt đi tới.

Một người đàn ông cầm còi và bắt đầu hét lên: "Tất cả lùi lại, tránh ra một con đường!"

Tất cả mọi người cũng đều thành thật làm theo, Tôn Đức Tiêu thì là đứng ở giữa đám người, mong đợi nhìn một người trong đó cầm quần áo cách nhiệt trong tay!

Mặc cái quần áo kia vào, sau đó lên xe, là có thể rời khỏi cái địa phương quỷ quái này!

Cửa kính mở ra, Tôn Đức Tiêu kích động đi về phía những binh sĩ kia!

Thế nhưng, một người lính mở miệng: "Xin hỏi, viện sĩ Lưu Chấn Quốc có ở đây không?"

Trong đám người có một lão già khá lớn tuổi bước ra: “Là tôi.”


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch