Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kế Thừa Hai Nghìn Tỷ

Chương 36: Riêng phần mình bận rộn

Chương 36: Riêng phần mình bận rộn
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Ngụy Tuyết Liên, Hàn Sơ Ảnh từ trong phòng đi ra, ngạc nhiên phát hiện, Bạch Tiểu Thăng đang cùng quản lý tòa nhà ngồi trên mặt
đất.

Hai người kề vai nhau khẽ nói.

Bạch Tiểu Thăng hình như đang nói cái gì đó, quản lý tòa nhà gật đầu như gà mổ thóc, khi thì tỏ vẻ hớn hở, khi thì tỏ vẻ kích động.

Giống như là nghe được triết lý cuộc sống vậy.
Hai cô gái nhìn nhau tỏ vẻ nghi ngờ.

Bạch Tiểu Thăng làm cái quái gì ấy nhỉ?

Trực giác nói cho các nàng biết, Bạch Tiểu Thăng đang tại bẫy người.

Ngụy Tuyết Liên được chứng kiến Bạch Tiểu Thăng đối phó Ngải Văn "Thủ đoạn", Hàn Sơ Ảnh mặc dù chưa thấy qua, nhưng là trong
trò chơi Bạch Tiểu Thăng khôn khéo, cũng làm cho cô cảm thấy ấn tượng sâu sắc.

Bất quá, lúc này mới ngắn ngủi vài phút, quản lý tòa nhà lại giống như bị tẩy não.

- Khụ, khụ!

Hai cô gái mỗi người ho khan một tiếng, ánh mắt chăm chú nhìn bọn họ.

Quản lý tòa nhà giật mình, ánh mắt có chút bối rối.

Bạch Tiểu Thăng thì thần sắc ung dung, thậm chí còn đối các nàng bình tĩnh cười một chút, rõ ràng là tố chất tâm lý vô cùng tốt.

- Hàn tiểu thư, cô đã điền xong chưa?

Quản lý tòa nhà đứng dậy, thậm chí còn chủ động đỡ Bạch Tiểu Thăng, thái độ lộ ra được đặc biệt tôn kính.

- Ừ, cậu có thể cầm đi.

Hàn Sơ Ảnh dùng ánh mắt nhìn kỹ một cái cậu ta, nhìn một cái Bạch Tiểu Thăng, muốn nhìn ra chút gì đó.

- Vậy thì tôi cũng không muốn quấy rầy nữa.

Quản lý tòa nhà ánh mắt trốn tránh, lật xem qua tờ bản khai kia như để che giấu gì đó.

- Hai người vừa nói chuyện gì đó, nghe rôm rả như vậy, nói lại cho tôi nghe một chút được không.

Hàn Sơ Ảnh hướng cậu ta cười mỉm nói.

- Đúng vậy đó, tôi cũng muốn nghe.

Ngụy Tuyết Liên đồng dạng cảm thấy rất hứng thú.

Bạch Tiểu Thăng vội ho một tiếng.

Quản lý tòa nhà tranh thủ thời gian lắc đầu.

- Chúng tôi không có nói cái chuyện gì cả?

- Thật không?

- A đúng rồi, tôi phải lập tức phải đem những tờ khai này mang trở về, đã quấy rầy mọi người rồi, tạm biệt tạm biệt!

Quản lý tòa nhà vội vàng rời đi, tới cửa, hắn quay đầu trở lại nhìn Bạch Tiểu Thăng lộ ra một cái nụ cười biết ơn.

- À, mọi người bận bịu, tôi đóng cửa cho mọi người luôn đây!

Vật Nghiệp trong nhay mắt đóng cửa lại, ánh mắt rõ ràng có chút xấu xa.

Hàn Sơ Ảnh, Ngụy Tuyết Liên nhìn nhau, ánh mắt chuyển đến người Bạch Tiểu Thăng.

- Cô nhìn xem, cái tên quản lý tòa nhà này, đầu óc đều không bình thường!

Bạch Tiểu Thăng lầm bầm.

- Anh đến cùng dạy dỗ cho người ta cái gì?

Hàn Sơ Ảnh vẫn không yên lòng tiếp tục hỏi.
- Tri thức!

Bạch Tiểu Thăng tỏ vẻ đứng đắn nói.

Hàn Sơ Ảnh, Ngụy Tuyết Liên tỏ vẻ nhất định không tin.

- Dựa theo tri thức mà tôi truyền thụ, cậu ta muốn đi làm thực hành.

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn ra cổng, một mặt cảm khái.

- Việc đó hẳn là chết chắc!

- Rồi, rồi, đừng ở đó nữa, tranh thủ thời gian giúp chúng tôi chuyển đồ.

Ngụy Tuyết Liên cười nói.

Còn muốn chuyển!

Bạch Tiểu Thăng chợt cảm thấy không còn chút sức lực nào nữa, chân nhũn ra, vô cùng buồn rầu khi để cho quản lý tòa nhà chạy đi
mất.

Cứ như vậy, một mình hắn ở dưới hai cô gái chỉ huy, chuyển cái bàn, chuyển ngăn tủ, chuyển xong phòng khách lại chuyển phòng ngủ,
trước trước sau sau bận rộn hai giờ, hiện tại là không còn chút sức lực nữa.

Chờ đến giữa trưa, rốt cục mới đi vào.

Thời gian ăn cơm, Bạch Tiểu Thăng chưa hôm nào chờ mong như hôm này.

Mình phải thả ga ăn một bữa! Bạch Tiểu Thăng hạ quyết tâm muốn để Hàn Sơ Ảnh trả giá đắt.

Nhưng mà, điện thoại của Hàn Sơ Ảnh bỗng nhiên vang lên.

Cô một tay nghe, một tay đang vuốt mái tóc dài.

- Alo, đội trưởng. A? Có đúng không! Tốt, tôi lập tức tới ngay!

Trong điện thoại tựa hồ có chuyện gì gấp, Hàn Sơ Ảnh vội vã vào trong phòng, đem quần áo dọn dẹp thay, đổi lại quần áo bình thường.

- Tuyết Liên, thật không tốt, tôi phải đi công ty một chút, hôm nay không thể mời mọi người ăn cơm, thật có lỗi thật có lỗi!

Hàn Sơ Ảnh vô cùng áy náy nói với Ngụy Tuyết Liên.

- Không sao, công việc quan trọng, cô đi nhanh thôi.

Ngụy Tuyết Liên lộ vẻ vô cùng quan tâm.

Có sao mới đúng!

Bữa cơm này, Không lẽ không phải là của tôi à, tôi bỏ ra nhiều sức lực nhất.

Bạch Tiểu Thăng há hốc mồm, muốn phản đối.

- Nếu không, anh cùng tôi đi, dứt khoát gia nhập chúng tôi là được, chúng tôi mời anh ăn một bữa.

Hàn Sơ Ảnh nhìn ra Bạch Tiểu Thăng bất mãn, đối với hắn nói nửa đùa nửa thật.

- Được rồi, bữa cơm này cô nhớ kỹ cho tôi.

Bạch Tiểu Thăng vô lực phất phất tay.

- Không, vậy anh đi mà nhớ kỹ nhé.

Hàn Sơ Ảnh bĩu môi một cái.

Ba người ra khỏi nhà Hàn Sơ Ảnh, khóa cửa lại, Hàn Sơ Ảnh bước vội về hướng thang máy.

Kỳ thật, cô ấy đi cũng rất hay, mình cùng với Ngụy Tuyết Liên ở chung một mình. Bạch Tiểu Thăng nghĩ như vậy, còn thật vui vẻ.
Không đợi hắn nói chuyện, điện thoại Ngụy Tuyết Liên cũng vang lên.

- Không phải chứ, cô cũng có việc?

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được nói.

- Tôi không có lưu số điện thoại này.

Ngụy Tuyết Liên nhìn thoáng qua điện thoại.

- Để tôi nghe một chút, có lẽ là có việc gì đó.

Nói như thế, Bạch Tiểu Thăng trong lòng mới thoáng khá hơn một chút.

- Xin hỏi là ai đó vậy?

Ngụy Tuyết Liên nghe điện thoại, mới mười mấy giây ánh mắt liền sáng lên.

- Nhận lời mời phỏng vấn? Hôm nay à, một giờ chiều, chức vị là giảng viên đào tạo? Được!

Một cái chữ "Được", để Bạch Tiểu Thăng xúc động.

Một giờ chiều, còn có phỏng vấn, đây là công ty gì? Làm đào tạo! Đây không phải là cùng tên Trịnh Đông Tỉnh béo kia ở một chỗ.

Mình hận làm đào tạo! Bạch Tiểu Thăng tức giận mặc niệm.

- Thật không có ý tứ, tôi phải đi phỏng vấn.

Ngụy Tuyết Liên cúp điện thoại, lộ ra được có chút xấu hổ, trong đôi mắt mang theo áy náy,

- Đường xa, bây giờ tôi liền đi.

- Vậy trước tiên cũng cần phải ăn một bữa cơm chứ.

Bạch Tiểu Thăng vẫn như cũ ôm hi vọng.

- Không ăn, không cần gấp gáp. Tôi gần nhất đang giảm béo, giữa trưa có thể không ăn. Gặp lại sau!

Ngụy Tuyết Liên áy náy cười một tiếng, vội vàng chạy về nhà.

Bạch Tiểu Thăng lần này trợn tròn mắt.

Cậu nhìn xem bên kia, Hàn Sơ Ảnh vừa mới vào thang máy, bên này Ngụy Tuyết Liên vừa đóng cửa lại. Cậu làm vất vả cho đến trưa,
liền rơi vào cảnh thê thảm như thế.

Bạch Tiểu Thăng mệt mỏi, buồn rầu trở về nhà.

Cái bụng đói kêu lên, nhìn thấy trên bàn còn mấy cái bánh quẩy đang căn dở, còn có sữa đậu nành lành lạnh.

Bữa sáng của hắn đây mà. . .

- Thật đói.

Bạch Tiểu Thăng nhịn không được kêu lên, qua lấy ra bánh quẩy, mồm há to, liền vội vàng cắn.

Lại tiếng chuông vang lên, lần này, là điện thoại di động của hắn.

Mẹ nó, lại tới cái điện thoại này, lại tụ tập rồi!

Bạch Tiểu Thăng mắt nhìn số điện thoại.

Không biết!

- Mày mà muốn giới thiệu sản phẩm, mày chết chắc!
Bạch Tiểu Thăng nói lầm bầm, ấn nút nghe, áp điện thoại vào tai.

- Alo?

Đầu bên kia điện thoại là cái giọng của một cô gái, nghe rất có vài phần quen thuộc.

- Là Bạch Tiểu Thăng sao?

- Là tôi, cô. . . Là trưởng phòng Ngô!

Bạch Tiểu Thăng rốt cục cũng đã nghe ra.

Đây là giọng nói của Ngô Thu Yến!

- Bây giờ cậu có thời gian không? Tôi mời cậu uống ly cà phê.

Ngô Thu Yến thanh âm bình tĩnh.

Cô ta muốn mời mình đi uống cà phê?

Bạch Tiểu Thăng ánh mắt có chút lóe lên, lập tức cười.

- Được, vậy cô nói địa điểm đi.

- Đại lộ Thiên Bắc, quán cà phê Hải Đảo, tôi ở chỗ này đợi câu.

Ngô Thu Yến báo lên địa chỉ.

- Được, tôi lập tức đi tới.

Bạch Tiểu Thăng đáp ứng.

Để điện thoại xuống, Bạch Tiểu Thăng như có điều suy nghĩ.

Hồng Môn Yến? Chắc không phải, nhưng mà cô ta khẳng định muốn biết một chút thông tin từ mình, đúng dịp, mình cũng muốn!

Bạch Tiểu Thăng cười.

Đi uống cà phê, xem ra có chút ý tứ!




Trang 19# 2



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch