Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Kế Thừa Hai Nghìn Tỷ

Chương 5: Dạy cho anh một bài học!

Chương 5: Dạy cho anh một bài học!
Shared by: epubtruyendich.com
=== oOo ===​

Bạch Tiểu Thăng nổi giận trong lòng.

Nhất định phải cho Ngải Văn một bài học!

- Tìm kiếm thông tin hoàn tất.

Giọng nói của Hồng Liên vang lên, từng chuỗi thông tin trong nháy mắt tiến vào trong đầu của Bạch Tiểu Thăng.

Các lỗi của Ngải Văn, cùng với những hình phạt của các bản án tương tự đều được Bạch Tiểu Thăng nắm rõ.

Nhưng mà. . .

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày, hình phạt quá nhẹ.

Thật sự hiện trường cũng không có tạo thành bao nhiêu tổn thất, chiếu theo mức độ pháp luật xử phạt tự nhiên cũng nhỏ. Ngàn tệ,
đoán chừng ở trong mắt Ngải Văn, căn bản cũng không đáng mấy.

Bạch Tiểu Thăng không vui.

Mình phải cho Ngải Văn thêm phiền phức, Bạch Tiểu Thăng thầm nói.

Kẻ có tiền không quan tâm đến tiền, nhưng sẽ quan tâm đến mặt mũi. Hôm nay mình, sẽ làm cho Ngải Văn mất mặt.

- Cậu gọi là Ngải Văn đúng không? Con nhà giàu, kẻ có tiền, công tử gia, trong nhà có xí nghiệp lớn, tất cả đều đúng phải không?

Bạch Tiểu Thăng lấy điện thoại di động ra, cười mỉm hỏi.

Ngải Văn không để ý đến hắn chút nào.

- Các người là kẻ có tiền, thời gian quý giá, đối với quy định giao thông khẳng định là không hiểu rõ. Nhưng không sao, tôi hiểu, để tôi
nói cho cậu biết. Cậu vi phạm các điều 21, 25, 36 của luật giao thông của thành phố Thiên Nam. Điều thứ 21, đi xe không tránh né, ảnh
hưởng nghiêm trọng tới quyền lợi của người đi đường. . . Điều thứ 25. . . Điều thứ 36. . .

Bạch Tiểu Thăng cũng không quan tâm đến Ngải Văn, hăng hái nói.

- Anh là cảnh sát giao thông?

Ngải Văn nhíu mày hỏi.

Luật giao thông nói ra thành thạo như vậy. Cho dù là cảnh sát giao thông thì cũng khó có thể làm được. Ngải Văn tự nhận mình là người
có gia thế, căn bản không cần quan tâm đến đối phương.
- Cậu không chỉ phải gánh chịu toàn bộ trách nhiệm, mà còn bị truy cứu trách nhiệm hình sự.

Bạch Tiểu Thăng cũng không để ý tới hắn, tự quyết định, biểu tình rất nghiêm túc.

Ngải Văn cau mày một cái, chợt thấy điện thoại Bạch Tiểu Thăng đang quay phim hắn, sắc mặt lập tức biến đổi.

- Anh đang làm cái gì vậy?

- Lấy đi kiểm chứng mà thôi.

- Anh để xuống cho tôi!

Ngải Văn tức giận nói.

Bị quay phim, Ngải Văn cảm giác có chút bất an.

Ngải Văn đưa tay muốn giật lấy, Bạch Tiểu Thăng so với hắn còn nhanh hơn, lách mình né tránh.

- Đụng người xong rồi bây giờ còn uy hiếp người.

Bạch Tiểu Thăng vừa nói vừa chỉ vào người công nhân bảo vệ môi trường đang ngã ở dưới đất.

- Mọi người nhìn xem bà lão này thật đáng thương, là người giữ gìn vệ sinh cho thành phố, nhìn xem bữa ăn khuya của bà ấy đạm bạc
như thế này. tại bà ấy là người bị đụng, lại còn bị người gây ra lỗi uy hiếp!

- Anh còn nói bậy tôi sẽ không khách khí!

Ngải Văn chỉ vào Bạch Tiểu Thăng nói.

- Anh đang quay video?

- Không nghĩ tói lên hình cậu còn rất ăn ảnh, rất đẹp trai nha.

Bạch Tiểu Thăng đánh giá Ngải Văn một chút, sau đó nhét di động vào túi.

Tôi không phải là cảnh sát giao thông, nhưng có thể làm phóng viên. Thông tin tốt như vậy, nếu đưa lên mạng cậu sẽ rất hot đấy.

Phóng viên!

Ngải Văn sắc mặt đại biến.

Hắn cũng không phải là không kiêng nể gì cả, nghe nói Bạch Tiểu Thăng là phóng viên, liền có chút khẩn trương. Nếu như bởi vì hắn,
mà làm cho danh dự công ty của gia tộc bị ảnh hưởng, cha hắn sẽ lột da hắn mất.

- Anh muốn thế nào?

Ngải Văn nhìn chằm chằm Bạch Tiểu Thăng hỏi.

Ở bên kia, mỹ nữ hai mắt trợn tròn, ánh mắt ngạc nhiên nhìn về phía Bạch Tiểu Thăng.

Ngay từ đầu, cô nghĩ hắn là đồng lõa, sau là người thân của người bị đụng, hiện tại lại là phóng viên. . .

Mỹ nữ cũng không biết, mình nên nói cái gì.

- Anh là người của công ty truyền thông nào? Có biết tôi là ai không, có tin tôi sẽ làm cho anh thất nghiệp.

Ngải Văn vẫn chưa từ bỏ ý định uy hiếp.

Ngoài mạnh trong yếu.

Bạch Tiểu Thăng khinh miệt cười một tiếng.

- Thật không may, kẻ hèn này không làm ở bất cứ công ty truyền thông nào, không làm công cho kẻ nào. Cậu có gia thế, có quyền lực
nhưng cậu không quản được tôi.

Bạch Tiểu Thăng chậm rãi nói.
- Cậu còn uy hiếp tôi một lần nữa xem, tôi sẽ để cậu nổi danh trên mạng.

Ngải Văn bị Bạch Tiểu Thăng chẹn họng, sắc mặt trắng bệch. Chiêu số của hắn đã ra hết, vẫn như cũ bị Bạch Tiểu Thăng gắt gao
chèn ép, muốn qua đoạt lại điện thoại nhưng lại không làm được, huống hồ có rất nhiều người đang nhìn, hắn rất khó để ra tay. Làm
như thế hắn liền trở thành người xấu.

- Anh rốt cuộc muốn như thế nào?

Ngải Văn nghiến răng nghiến lợi nói.

- Điều tôi muốn kỳ thật cũng không nhiều.

Bạch Tiểu Thăng hất cằm lên, ra hiệu cho Ngải Văn.

- Nói lời xin lỗi chân thành đến bà lão, bồi thường tiền chuyện này coi như xong!

Ngải Văn nghiêng mắt nhìn công nhân bảo vệ môi trường, mí mắt kìm không được nhảy lên.

Muốn hắn cùng loại người này nói lời xin lỗi?

- Trả tiền thì có thể, xin lỗi. . . Không được!

Ngải Văn cắn răng nói.

- Không được cũng phải được!

Bạch Tiểu Thăng trừng mắt rống to, sau đó cười tủm tỉm khuyên.

- Có một câu nói, đừng bởi vì việc nhỏ mà làm hỏng đại sự, thật không đáng giá. Nói lời xin lỗi, ra ít tiền, mọi người đều vui vẻ. Chờ đến
lúc tôi đăng video lên trên mạng. Cậu nổi tiếng trên đó thì không phải một hai câu xin lỗi là có thể giải quyết được. Cha cậu cũng sẽ
không vui đâu.

Ngải Văn nhịn không được nuốt một ngụm nước bọt, nét mặt của hắn đều lọt vào trong mắt của Bạch Tiểu Thăng, ý cười càng tăng lên.

- Anh nhớ kỹ cho tôi!

Ngải Văn hung hăng nhìn Bạch Tiểu Thăng một cái, không tình nguyện dùng thanh âm rất nhỏ nói với bà lão.

- Thật xin lỗi!

- To hơn một tí!

Bạch Tiểu Thăng đột nhiên quát lên.

Ngải Văn giật mình, đen mặt lớn tiếng nói lại một lần nữa.

- Không cần, không cần.

Bà lão vội vàng khoát tay, khuôn mặt đầy sợ hãi.

- Thôi, thật miễn cưỡng, đền tiền đi.

Bạch Tiểu Thăng rất không hài lòng nói.

Ngải Văn không tình nguyện lấy cặp da ra, đưa một chút tiền cho Bạch Tiểu Thăng.

- Chỉ có nhiêu đây?

Bạch Tiểu Thăng nhíu mày hỏi.

Ngải Văn giận dỗi đem tất cả tiền mặt đưa hết cho hắn.

Sau đó, Bạch Tiểu Thăng trở lại đem tiền nhét vào túi công nhân bảo vệ môi trường, đè lại cánh tay của bà lão khi bà có ý định bỏ tiền
ra.
- Cái này không phải lỗi của bà, tiền này coi như đền bù.

Bà lão hoảng sợ nhìn Ngải Văn, lúc này mới đứng dậy đẩy xe của mình tập tễnh rời đi.

Người vây xem thấy không có gì để nhìn nửa nên cũng dần tản đi.

- Anh không phải là họ hàng của bà ấy sao?

Mỹ nữ bỗng nhiên hỏi Bạch Tiểu Thăng. Đến lúc này, nàng đã rõ ràng tất cả.

Bạch Tiểu Thăng nở một nụ cười.

- Ngụy Tuyết Liên.

Mỹ nữ nở một nụ cười, đưa tay qua.

- Bạch Tiểu Thăng.

Bạch Tiểu Thăng cùng Ngụy Tuyết Liên bắt tay. Cảm nhận được đôi tay thon dài mịn màng của nàng. Người đẹp tay cũng đẹp, Bạch
Tiểu Thăng không khỏi cảm khái.

Ngải Văn tâm tình nóng nảy nhìn hai người, hừ một tiếng quay đầu bước đi. Lúc quay người còn cho Bạch Tiểu Thăng một ánh mắt sắc
lạnh.

Hận ý tràn đầy.

Ở thành phố Thiên nam này không ai dám làm nhục mình như vậy, mình sẽ nhớ kỹ tên này!

Ngải Văn, Hứa Phương hơi có vẻ chật vật lên xe, chiếc BMW X6 vội vàng rời đi.

Ngụy Tuyết Liên nhìn thấy tất cả, chỉ cảm thấy được một trận sảng khoái. Bên cạnh cô có một chiếc xe đạp, cô ấy lên xe, cùng Bạch
Tiểu Thăng chào hỏi, nhìn chằm chằm vào hắn một lúc lâu, mới chạy đi.

Bạch Tiểu Thăng đưa mắt nhìn Ngụy Tuyết Liên rời đi.

Cô nương này vừa xinh đẹp lại vừa có khí chất, mấu chốt là còn có một tấm lòng nhân hậu, gặp chuyện bất bình ra tay tương trợ, cùng
với nữ hiệp thời cổ đại có điểm giống nhau.

Nhưng mà không biết là có bạn trai hay chưa.

Bạch Tiểu Thăng chép miệng một cái, bỗng nhiên vỗ đùi.

- Ai nha, mình thật là hồ đồ, mình làm sao lại quên xin số điện thoại liên lạc với nàng chứ.

Bạch Tiểu Thăng.

Trên xe, Ngụy Tuyết Liên nghĩ đến cái tên này. Nhếch miệng nở nụ cười, đẹp không sao tả xiết.




Trang 4# 1



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch