Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khí Vũ Trụ

Chương 15: Không phải ngạc nhiên vì mừng sợ, mà là sợ

Chương 15: Không phải ngạc nhiên vì mừng sợ, mà là sợ

"Ngươi cũng là võ giả tu luyện nội công sao?" Ánh mắt Thành Kiến Kiệt dựng thẳng, bây giờ hắn ta đã có thể chắc chắn Lam Tiểu Bố cũng là võ giả giống hắn, nếu không thì căn bản không thể chặt đứt một cánh tay của hắn ta được.

Có thể mà cũng tại sao có thể được? Lam Tiểu Bố mới năm tư đại học, dựa theo tài liệu mà hắn ta tra được thì người này còn chưa tới hai mươi tuổi. Một võ giả tu luyện nội công chưa đầy hai mươi tuổi hắn ta chưa từng nghe tới bao giờ cả.

Nếu nội công có thể tu luyện đơn giản như thế thì cũng chẳng thưa thớt như này. Bây giờ học võ đa số chỉ là luyện qua một số động tác võ thuật đẹp mắt, có rất ít võ giả có thiên phú cực cao thu luyện ra nội lực, chỉ có loại võ giả này mới đủ tư cách được gọi là võ giả nội công. Nhưng loại võ giả có thiên phú cực cao kiểu này cho dù có tu luyện ra nội lực thì ít nhất cũng phải trên ba mươi tuổi.

Còn tại sao Lam Tiểu Bố lại biết tới Tôi Kính, Tẩy Tủy, Thông Mạch, Tiên Thiên thì cũng là do sau khi nguyên khí thiên địa bùng nổ nên mới biết. Trước khi nguyên khí địa cầu bùng nổ, chỉ có võ giả tu luyện ra nội lực và người luyện võ không tu luyện ra nội lực.

Tuy Lam Tiểu Bố chưa tiếp xúc với thế giới võ giả bao giờ, nhưng hắn cũng biết cái gì gọi là võ giả nội công. Theo cách nhìn của Lam Tiểu Bố thì võ giả nội lực tương đương với giai đoạn Tôi Kính, mà bây giờ hắn đã tới cảnh giới Tẩy Tủy rồi. Dựa theo cách phân chia này thì hắn còn mạnh hơn so với võ giả tu luyện nội công một chút.

"Không sai, năm mười tuổi ông đây đã đi vào hàng ngũ võ giả có nội công rồi, con châu chấu cùi như ngươi cũng dám tới tìm phiền toái à. Xin lỗi, ngươi nên hy vọng ngày này hàng năm còn có người nhớ tới ngươi để đốt cho mày chút tiền vàng đi." Lam Tiểu Bố không phải không thể nhìn thấy máu, mặc dù dáng vẻ hiện tại của Thành Kiến Kiệt rất đáng sợ nhưng Lam Tiểu Bố vẫn nắm chặt chuôi dao đi từng bước tới gần Thành Kiến Kiệt.

"Ngươi không thể giết ta." Nét kinh hoảng trong mắt Thành Kiến Kiệt chợt lóe rồi nhanh chóng biến mất, nếu sớm biết Lam Tiểu Bố là võ giả nội công thì hắn ta chắc chắn sẽ không nói độc ác như lúc này, mà là đi trước rồi nói. Cho dù Lam Tiểu Bối có lợi hại hơn nữa cũng cắn chặt đối kháng không buông với hắn ta sao?

Lam Tiểu Bố gật đầu, nói: "Đúng thế, ta không thể giết ngươi, chờ tương lai ngươi giết ta..."

"Chờ một chút..." Hiển nhiên Thành Kiến Kiệt đã nhìn ra sát ý của Lam Tiểu Bố: "Không lẽ ngươi không muốn biết trong hộp gỗ mà ngươi lấy từ chỗ ta có cái gì sao?"

Lam Tiểu Bố sửng sốt một chút, lúc này mới chợt nhớ tới lý do tên này tới giết hắn cũng là vì cái hộp kia.

"Đó là cái gì?" Lam Tiểu Bố bật hỏi theo bản năng.

"Ngươi phải thề bỏ qua cho ta thì ta mới nói ra thứ bên trong hộp gỗ kia là gì."

Ánh mắt Lam Tiểu Bố hơi hòa hoãn một chút, con dao trong tay cũng chậm rãi hạ xuống: "Rất tốt, vậy ngươi nói cho ta biết về hộp gỗ..."

Khi nói tới hộp gỗ, con dao trong tay Lam Tiểu Bố lập tức hóa thành vệt sáng vạch một vết lên cổ Thành Kiến Kiệt.

Có hiếu kì tới đâu đi nữa thì cũng phải tiêu trừ mầm họa trước đã. Lam Tiểu Bố dù sao cũng từng sống mấy năm ở thời đại ăn thịt người để sống, so với người khác thì hắn càng nhạy cảm với nguy hiểm hơn.

Một cái châm cứu dài rơi xuống từ tay trái của Thành Kiến Kiệt, hắn ta chậm rãi quỳ xuống đất, hai mắt trợn trừng nhìn chằm chằm Lam Tiểu Bố: "Ngươi... sẽ hối hận..."

Vừa nói xong câu này, Thành Kiến Kiệt bùm một tiếng ngã nhào xuống đất.

Hối hận sao? Lam Tiểu Bố rất coi thường hai chữ này. Không giết Thành Kiến Kiệt thì người bị giết sẽ là hắn, có gì mà phải hối hận chứ? Bây giờ còn chuyện gì tồi tệ hơn cả giết người không?

Lam Tiểu Bố nhìn cây châm cứu đen nhánh nằm dưới đất, cảm thấy may mắn vì đã đè nén cảm xúc tò mò lại. Nếu không người nằm giãy trên đất chính là Lam Tiểu Bố hắn.

Trong túi Thành Kiến Kiệt chỉ có một chiếc điện thoại, bên hông có nhét một con dao ngắn chuyên dụng. Con dao ngắn chuyên dụng này vừa nhìn đã biết không phải vật phàm, Lam Tiểu Bố không chút do dự chiếm làm của riêng. Lại mở cửa ra lần nữa, lần này hắn tìm thấy một cái túi da. Chắc là do Thành Kiến Kiệt để tạm ở chỗ này, có lẽ là do sợ đeo trên người làm ảnh hưởng tới động tác.

Đồ bên trong túi da không nhiều, nhưng cái nào cái nấy đều cực kì tinh xảo. Một cái hình như là bảng tên bằng sắt, và một tấm thẻ ngân hàng. Trong bảng tên có mấy chữ nhỏ nhỏ màu vàng, bên trên còn khắc hình một con cá sấu. Bên dưới cá sấu còn viết là Hữu tướng.

Lại còn Hữu tướng nữa, sao không đi làm hoàng đế luôn đi? Lam Tiểu Bố phỉ nhổ trong lòng, nhưng vẫn nhét vào túi làm của riêng.

Thứ khiến Lam Tiểu Bố nhìn thuận mắt nhất chính là cái ví da.

Bên trong ví da toàn thẻ ngân hàng đủ loại và một ít thẻ hội viên không biết tên, thoạt nhìn rất cao cấp. Đáng tiếc những thứ này đối với Lam Tiểu Bố không đáng một xu, Lam Tiểu Bố cực kì thất vọng.

Trong cùng túi da, Lam Tiểu Bố nhìn thấy một cái hộp, cái hộp này dài chừng nửa mét, rộng khoảng một bàn tay.

Lam Tiểu Bố mở cái hộp ra, bên trong là một món đồ được bao bởi một tấm vải vàng. Cầm bọc vải vàng kia lên, cảm giác hơi nặng nặng. Vừa lật ra xem thì đồ vật bên trong đã tản mát ra ánh sáng trắng.

Là một khối ngọc sao? Lam Tiểu Bố cầm viên ngọc trong tay, cảm giác cực kì dịu dàng mềm mại truyền tới da tay, Lam Tiểu Bố mừng như điên. Hắn gặp may rồi, đây chính là Dương Chi Ngọc cao cấp nhất.

Hắn đã từng bán ra một khối ngọc Dương Chi không lớn lắm mà cũng thu được hai trăm triệu rồi, mà khối ngọc này còn cao cấp và to hơn nhiều, nếu như bán cho giới chơi ngọc thì không chừng giá còn hơn hai trăm triệu nữa.

Hiện tại hắn thiếu nhất chính là tiền, có tiền thì hắn cũng chẳng ở lại nơi này làm thực tập sinh vì nó quá lãng phí thời gian.

...

Lam Tiểu Bố lôi thi thể của Thành Kiến Kiệt và những đồ vô dụng ra nơi vắng vẻ chôn, sau đó lại lau dọn sạch sẽ nhà cửa, lau một lúc lâu mới thấy sáng choang như cũ.

Cho dù đã vào cảnh giới Tẩy Tủy rồi nhưng bị dày vò cả đêm khiến Lam Tiểu Bố khá là mệt mỏi, hắn quyết định nghỉ ngơi một ngày xong mới rời đi.

Lam Tiểu Bố chắc chắn khi Thành Kiến Kiệt tới tìm hắn sẽ không nói cho bất kì ai biết. Nếu hắn đã tiêu diệt được Thành Kiến Kiệt thì sẽ không thể tiếp tục ở lại nơi này được nữa, nếu không không sớm thì muộn cũng có ngày bị lộ. Chờ khi nào hắn vào được núi Côn Luân rồi thì có bại lộ hay không cũng chẳng quan trọng nữa.

Ngủ một giấc tới xế chiều thì Lam Tiểu Bố mới bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

"Tiểu Bố, hôm nay ngươi không tới làm sao?" Quý Chính nhiệt tình nói, hiển nhiên không phải vì truy xét xem tại sao hôm nay Lam Tiểu Bố lại không đi làm.

Lam Tiểu Bố vội vàng nói: "Buổi sáng dậy muộn, người lại hơi lười nên chưa tới bệnh viện."

Đây cũng không phải ngày đầu tiên hắn không đi làm, hôm nay Quý Chính gọi cho hắn dĩ nhiên là về chuyện luận văn. Quý Chính cảm thấy đây chính là chuyện tốt, nhưng đối với Lam Tiểu Bố thì đây chính là một cái hố to.

Quý Chính vừa nghe cái cớ mà Lam Tiểu Bố tùy tiện nói liền câm nín vài giây, sau đó nói: "Tiểu Bố, ngươi có cơ hội rất lớn có thể trở thành bác sĩ chính thức, nếu không mai ngươi tới bệnh viện đi. Ta có chuyện vui lớn muốn nói với ngươi, nhất định ngươi vừa nghe sẽ cảm thấy vui ngay."

Quý Chính đoán lúc này Lam Tiểu Bố vẫn chưa biết hắn đã trở thành danh nhân toàn cầu, chuẩn bị gọi Lam Tiểu Bố tới bệnh viện để tạo ra hắn một bất ngờ lớn.

"Chủ nhiệm Quý, có chuyện gì thì mau nói đi. Còn về chuyện công việc thì ta đang định từ chức, trước đây không lâu tôi có một người bạn tìm được một hạng mục công tác tốt nên ta muốn hợp tác với bạn mình." Lam Tiểu Bố vẫn như trước, tìm một cái cớ không thể tùy tiện hơn.

Hắn biết thừa cái gọi là ngạc nhiên và mừng rỡ của Quý Chính là gì, loại cảm xúc ấy khi tới phiên hắn chính là kinh sợ. Lam Tiểu Bố cũng lười đi trách Quý Chính, người này có lòng tốt, mà chuyện cũng đã phát sinh rồi, nói thêm cũng trở thành nói linh tinh.

"Tiểu Bố, ngươi đã biết luận văn được giới y học đánh giá cao rồi?" Đây chính là phản ứng đầu tiên của Quý Chính.

Đừng có để ý tới Lam Tiểu Bố có tốt nghiệp hay không, chỉ cần có một bài luận văn leo lên tới chỗ Giới Y Học thì các bệnh viện tới mời Lam Tiểu Bố về làm quá nhiều, căn bản là hắn không hề thích làm.

Lam Tiểu Bố thở dài, không nói gì. Quý Chính lại nói tiếp: "Là luận văn mà chúng ta hợp tác nghiên cứu liên quan tới tai họa ngầm Lam cơ môi kháng sinh gây chết người đó, ta lo lắng ngươi không đồng ý nên mới tự chủ trương nhắc tới tên ngươi trong buổi họp lớn, dù sao ngươi cũng là tác giả đầu tiên, ta chỉ là tác giả thứ hai mà thôi. Bây giờ luận văn đã được công bố ra ngoài dẫn tới giới y học náo loạn, ngươi sẽ không thể rảnh rỗi như bây giờ nữa đâu."

Lam Tiểu Bố không biết nên nói gì cho phải, đó là lý do Thành Kiến Kiệt tìm được hắn nhanh như thế sao. Ừm, còn có vị Lạc Thải Tư phong trận mệt mỏi bay nửa vòng trái đất chạy tới nữa. Là tác giả thứ nhất của luận văn được giới y học công nhận, không nổi tiếng mới là lạ.

Thành Kiến Kiệt thậm chí còn chẳng tốn nhiều công sức nghe ngóng cũng biết được Lam Tiểu Bố hắn đang ở nơi nào.

"Tiểu Bố?" Thấy Lam Tiểu Bố im thin thít, Quý Chính gọi lại lần nữa.

Lam Tiểu Bố thở dài: "Chủ nhiệm Quý, ngươi thật sự rất biết làm việc. Chẳng những ký tên cho ta mà còn đưa hẳn ta lên làm tác giả thứ nhất."

"Dĩ nhiên rồi. Tuy nói bài luận văn này ta ra sức nhiều hơn ngươi, nhưng những tham số quan trọng và ý kiến đều do ngươi đưa ra, để tên ngươi ở mục tác giả thứ nhất là đúng rồi còn gì." Quý Chính nghiêm trang nói.

"Chủ nhiệm Quý, ta vẫn phải từ chức rồi, bệnh viện ta sẽ không qua nữa, ai..." Lam Tiểu Bố nói xong liền tắt điện thoại.

Quý Chính mờ mịt nhìn âm thanh báo bận qua điện thoại, không hiểu mô tê gì.

Chỉ là hắn ta chưa kịp nghĩ rõ mọi chuyện thì cửa phòng làm việc đã bị đẩy ra. Lần này chẳng những có phó viện trưởng Cố Tây Nhân mà còn có viện trưởng Trần Huân và nhân vật nổi tiếng nhất khoa chỉnh hình Hình Y Cảnh.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch