Hộp gỗ nằm trong tay có chút mát mát, Lam Tiểu Bố cảm giác ở bên trong có chứa rất nhiều thứ nên hơi nặng. Tạo hình này, thật giống như. . . . . Giống như một gian cổ đại đình các.
Ngay tại lúc Lam Tiểu Bố muốn nói, nam tử trung niên đối diện bỗng nhiên đứng lên, hắn lấy tay che miệng ho khan vài tiếng liền rời đi, Lam Tiểu Bố nhìn dáng vẻ, tựa hồ hắn muốn đi đến nhà vệ sinh.
"Chờ một chút, lấy thẻ căn cước và chi phiếu ra kiểm tra một." Nam tử trung niên kia vừa mới đi xa tầm hai ba chỗ ngồi, một giọng nói đột ngột vang lên gọi nam tử trung niên dừng lại. Lam Tiểu Bố rõ ràng nhìn thấy, thân thể nam tử trung niên có chút cứng đờ. Không chờ hắn mở miệng nói, một cây súng lục đã chỉa vào bên hông của hắn.
Đây là hai người cảnh sát, một người đang dùng súng ngắn chỉa vào hông của nam tử trung niên, một người còn lại thì nhanh chóng lấy còng số 8 ra còng tay nam tử trung niên lại, sau đó liền rồi đi.
Lam Tiểu Bố bất động thanh sắc, hắn liền cất cái hộp gỗ nặng nề kia vào trong bọc, sau đó laptop cũng được hắn cất vào.
Giờ phút này Lam Tiểu Bố đã minh bạch, vì sao nam tử trung niên lại hỏi lai lịch của hắn, gia hỏa này đưa hộp gỗ cho hắn, cũng không phải là muốn tặng cho hắn, mà muốn cất giữ một thời gian, sau này hắn sẽ lấy lại, đến lúc đó nếu như không trả lại hộp gỗ cho hắn, không chừng sẽ bị hắn thịt luôn.
Đoán chừng, chờ khi nam tử trung niên được thả ra, điều đầu tiên hắn muốn làm chính là tìm tới Lam Tiểu Bố. Bảo tồn một chút đồ vật cũng không có quan hệ, hắn vô cùng hoài nghi, một khi chính mình đem đồ vật trả lại cho nam tử trung niên kia, mạng nhỏ của hắn chắt cũng không còn, trên thân người này lệ khí quấn quanh, hắn là một kẻ điên, hắn có thể bất chấp để đạt được mục đích.
Về phần nam tử trung niên kia, có thể được thả ra hay không, Lam Tiểu Bố cũng không có nửa điểm nghi ngờ. Nếu như đối phương không được thả ra, hắn mới không đem đồ vật cho một người xa lạ cất giữ. Mà thân thủ của nam tử trung niên rất lợi hại, cho dù hai người cảnh sát có súng trong tay, cũng chưa chắt làm gì được hắn.
Đáng tiếc, cho dù gia hỏa này suy nghĩ nát óc, cũng không nghĩ ra được, hai người lạ gặp nhau hắn sẽ mở miệng nói dối, thậm chí hắn lão giang hồ này đều không có cảm thụ được Lam Tiểu Bố nói dối.
Xe lửa tiến vào trạm Tế Đàm, cho dù nơi này cách trạm Đinh Giang còn rất xa, Lam Tiểu Bố cũng không chút do dự lựa chọn xuống xe, sau đó đổi sang xe khách, trực tiếp chuyển hướng đi Hồ Châu, hắn tạm thời không có ý định đi Đinh Giang.
Lại giày vò một ngày thời gian, lúc này Lam Tiểu Bố mới đi đến Hồ Châu. Mà khoảng cách Hồ Châu vài Tân An tới gần 2000 km, Lam Tiểu Bố tin tưởng, nam tử trung niên sẽ không có nhanh như vậy tìm được hắn.
Lúc đĩa bay xuất hiện, giá phòng Hồ Châu nhờ thiên địa nguyên khí nồng đậm mà tăng cao, bất quá giá phòng hiện tại, hắn cũng không thể mua nổi.
Lam Tiểu Bố thuê một gian phòng ở vùng ngoại thành, giá cả rất là tiện nghi, một tháng chỉ tốn 500 tệ. Chủ phòng đi trung tâm Hồ Châu sống, nên cho thuê phòng này.
Đặt ba lô hành lý xuống, Lam Tiểu Bố không tiếp tục lên mạng tìm kiếm công pháp nữa, mà lấy hộp gỗ có phong cách cổ xưa ra xem.
Hộp gỗ cũng không lớn, chỉ to bằng một nắm lớn nhỏ của người trưởng thành, tạo hình như lầu các. Lam Tiểu Bố lại cảm giác được hộp gỗ này phải nặng hơn mười cân. Khi tay chạm vào sẽ có cảm giác mát lạnh, bên ngoài khắc rất nhiều đường vân.
Lam Tiểu Bố nghiên cứu hộp gỗ bốn một lúc, mà không có cách gì để mở cái hộp gỗ này ra. Hộp gỗ này so hộp gỗ của Lỗ Ban còn muốn kín kẻ hơn, hộp gỗ của Lỗ Ban còn có tìm ra khe hở, mà hộp gỗ này chính là một khối chỉnh thể. Đều này khiến cho Lam Tiểu Bố hoài nghi, cái hộp gỗ này, có phải hay không là một đồ vật trang trí.
Không phải đồ vật của mình, nên Lam Tiểu Bố cũng không có nữa điểm đau lòng, hắn đặt hộp gỗ ở trên mặt đất xi măng, dùng sức cầm hòn đá đập xuống.
Một âm thanh nặng nề truyền ra, cú đập mạnh cũng không làm cho hộp gỗ xuất hiện một vết trầy xước. Tảng đá gõ vào bất động, dùng đao để mở cũng cũng không được.
Trong phòng Lam Tiểu Bố tìm cách mở cái hộp gõ này ra đã tốn hai giờ, nhưng vẫn không mở ra được. Vô cùng bất đắc dĩ, hắn chỉ có thể cất hộp gỗ đi.
. . .
Sáng sớm hôm sau, Lam Tiểu Bố thu thập một chút, chuẩn bị đi tới khu vực giới thiệu việc làm dạo một chút, hắn dự định tu luyện võ công, nhưng thời điểm chưa đến, hắn đựa theo trí nhớ của kiếp trước, phải một năm sau người ta mới có thể bắt đầu tu luyện. Mà hắn muốn tu luyện võ công cũng cần phải ăn cơm, cho nên hắn phải tìm làm việc, tốt nhất là loại cá ướp muối, làm việc kiểu ăn rồi ngồi chờ chết.
Hồ Châu là một thành phố mới, đều rất cần các loại nhân tài. Người giống như Lam Tiểu Bố dạng này, từ những thành phố khác đi vào Hồ Châu tìm kiếm công việc, cũng không ít.
Ơ trong mắt sinh viên, sau khi tốt nghiệp, Hồ Châu là khu vực vô cùng lý tưởng, giống thành phố Hồ Hải lúc trước, trước đây rất nhiều người tiến về Hồ Hải, đến hiện tại đa số đều trở thành người thành công. Cho nên, hiện tại nhân tài ở thị trường Hồ Châu rất khang hiếm và nóng nảy.
Đồng dạng các đại xí nghiệp công ty lớn đều đến Hồ Châu mở ra chi nhánh, cho nên tại Hồ Châu muốn được việc làm cũng tương đối dễ dàng. Tại vì chỗ ở của Lam Tiểu Bố, ở ngoại thành, nên hắn đến khu vực tuyển người, ở quảng trường Mùa Xuân người đã đứng kín hết chỗ.
Lam Tiểu Bố học chuyên ngành y, trình độ của hắn cũng đứng hàng nhất lưu trên thế giới, bất quá đối với Lam Tiểu Bố mà nói, hắn chỉ cần tìm được việc làm là được, có quan hệ với ngành y hay không, hắn cũng không thèm để ý.
Đương nhiên, có thể tìm được việc làm có quanh ngành y thì càng tốt. Lúc này, Lam Tiểu Bố đang đứng trước khu vực chuyển dụng lao động, bệnh viện Côn Hồ, nơi đây cần tuyển ba người bác sĩ, yêu cần có bằng thạc sĩ, số tuổi phải dưới 35, ưu tiên người có nhiều năm kinh nghiệm lâm sàng, tiền lương gặp mặt thương lượng. . .
Phía sau chuyên khoa còn có tuyển nhận trưởng khoa hoặc đoàn đội như thần kinh nội khoa, thần kinh mạch máu ngoại khoa, u bướu nội ngoại khoa.
Lam Tiểu Bố nhìn sơ yếu lý lịch trong tay tay mình, liền ngồi xuống, cầm sơ yếu lý lịch đưa cho nhân viên phỏng vấn ở trước mặt. Hắn muốn thử một chút, nếu như không được, hắn liền tìm việc khác để làm.
"Đại học y khoa Hải Dương? Nơi tốt. Chuyên gia nguyên cứu Lam cơ mô kháng sinh, việc này có giúp nhiều người trị bệnh đó à." Trông thấy Lam Tiểu Bố đi học tại đại học Hải Dương, nhân viên phỏng vấn nhịn không được, mở miệng khen một câu. Mặc dù hắn liếc mắt liền nhìn ra, Lam Tiểu Bố không phù hợp với điều kiện xét tuyển của bọn họ, nhưng lúc này hắn nhìn Lam Tiểu Bố với ánh mắt, đầy vẻ thông cảm, hiển nhiên, hắn đối với đại học y khoa Hải Dương có cái nhìn vô cùng tốt.
Đại học y khoa Hải Dương tại Trung Quốc được xếp vào ba vị trí đầu, không chỉ có như vậy, đại học y khoa Hải Dương ở trên thế giới, cũng có được tiếng tăm lừng lẫy. Năm 2039, đại học y khoa Hải Dương phát hiện ra một loại chất kháng sinh, bọn họ lấy tên là Lam cơ môi dược tề, còn gọi là chất kháng sinh Lam cơ môi, chất kháng sinh mới này có thể ức chế và thậm chí có giết hết hơn 20 loại tế bào ung thư. Từ đó về sau, khi bên nhân phát hiện ung thư muộn, cũng có tiếp tục trị liệu.
Lam Tiểu Bố trong lòng lại là biết rõ, Lam cơ mơi kháng sinh của đại học y khoa Hải Dương có một khuyết điểm trí mạng, khi tiêm kháng sinh vào bên trong cơ thể, sẽ sinh ra một loại tế bào ẩn núp có hại cơ thể, loại tế bào này làm cho gan cùng phần tỳ tạo nên tổn thương rất lớn. Chỉ là loại tế bào mới này rất kỳ quái, nó sẽ ẩn núp từ 5 - 7 năm, thì mới bộc phát.
Hiện tại là năm 2043, nói cách khác, còn một năm nữa, sự kiện Lam cơ môi vi rút sẽ bộc phát triệt để bùng nổ, cuối cùng sẽ hủy diệt đi một số danh y và đại học y khoa Hải Dương. Sau sự kiện Lam cơ môi vi rút, Lam Tiểu Bố còn tham dự nghiên cứu phát minh Lam cơ môi chất kháng sinh, trước khi chiến tranh hạt nhân bộc phát, Lam cơ môi chất kháng sinh đã được hoàn thiện, tiêu trừ tai sạch sẽ hoạ ngầm lúc trước mang đến.
Đối với Lam cơ môi chất kháng sinh, Lam Tiểu Bố hiểu rất rõ ràng.
Bởi vì, Lam Tiểu Bố xuất thân từ đại học y khoa Hải Dương, dù nhìn Lam Tiểu Bố còn rất trẻ tuổi, nhưng vị nhân viên phỏng vấn này rất có hứng thú sơ yếu lý lịch của Lam Tiểu Bố. Bất quá rất nhanh sắc mặt của hắn liền trở nên không vui, hắn thả sơ yếu lý lịch trong tay xuống thở dài một hơi nói ra, "Ngươi còn chưa có tốt nghiệp?"
Rõ ràng, đây là chính mình không may, bây giờ đối phương hỏi, hắn chỉ có thể thành thật trả lời. "Đúng vậy, ta vẫn chưa có tốt nghiệp."
Hắn không cần thiết nói lý do, đối phương cũng không cần nghe hắn nói. Hắn ngồi ở chỗ này, chỉ muốn tìm vận may, nhìn xem có được nhận làm trợ thủ hoặc là được tuyển làm nhân viên biên chế chức vị hay không.
Nhân viên phỏng vấn dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn, một lát sau mới lên tiếng nói, "Ngươi chưa tốt nghiệp, thì không cách nào tiến vào bệnh viện Côn Hồ, mặc dù ta coi trọng ngươi, nhưng cũng không có biện pháp."
Đừng bảo là Lam Tiểu Bố chưa tốt nghiệp, xem như đã tốt nghiệp rồi cung chưa chắc được nhận, một người vừa mới tốt nghiệp chưa có kinh nghiệm gì, cho dù đến từ đại học y khoa Hải Dương, cũng không có tư cách tiến vào bệnh viện Côn Hồ. Hắn nói xem trọng Lam Tiểu Bố, cũng chỉ là khách sáo mà thôi.
Lam Tiểu Bố biết vị nhân viên phỏng vấn có ấn tượng vô cùng tốt với mình, bằng không sẽ không cùng nói chuyện nhiều như vậy. Nghĩ tới đây, Lam Tiểu Bố đứng lên mở miệng nói. "Thật ra Lam cơ môi chất kháng sinh cũng chưa được hoàn thiện, hiện tại tốt nhất không nên để cho bệnh nhân sử dụng."
Cái này hoàn toàn là Lam Tiểu Bố có lòng tốt nhắc nhở một câu, Lam cơ môi chất kháng sinh di chứng bộc phát về sau, rất nhiều bác sĩ đều trở thành người chết thay. Trên thực tế, có một số người không tiêm vào Lam cơ môi chất kháng sinh, đều không thể sống 1 - 2 năm, bọn hắn sống lâu thêm mấy năm, là muốn có được tiền bồi thường từ thất bại Lam cơ môi kháng sinh gây ra. Nếu đại học y khoa Hải Dương không được quốc gia giúp đỡ, từ sự cố lần đó sẽ bị giải thể.
"Cái gì?" Quý Chính nghe được Lam Tiểu Bố nói, thì lập tức đứng lên, hai tay của hắn có chút run rẩy.
Lần này Quý Chính đại biểu bệnh viện Côn Hồ đến đây xét tuyển, kỳ thật hắn cũng muốn vì bệnh viện tìm kiếm một số bác sĩ có năng lực. Hắn xem xét sơ yêu lý lịch của Lam Tiểu Bố, liền có rất nhiều hảo cảm, không phải vì Lam Tiểu Bố đến từ đại học y khoa Hải Dương, mà còn dựa vào trực giác của hắn. Lam Tiểu Bố làm nghề y hai mươi năm, làm rất nhiều giải phẫu thuật lớn nhỏ, đổi lại thành một người khác, cho dù bảy tám chục năm cũng chưa chắc có thể làm xong, hắn lại là một bác sĩ có trình độ cao nhất.
Khi nghe, Lam Tiểu Bố nói Lam cơ môi chất kháng sinh chưa được hoàn thành, hắn giống như bị sét đánh ngang tai. Thông qua một số lâm sàng thí nghiệm, hắn đã sớm cảm giác thấy Lam cơ môi chất kháng sinh có chút vấn đề, chỉ là vấn đề này lại không rõ ràng, mà phản ứng phụ cũng chưa từng xuất hiện qua. Hắn không chỉ một lần, đưa ra ý kiến nói Lam cơ môi chất kháng sinh có vấn đề, nhưng tất cả mọi người đều cảm thấy hắn buồn lo vô cớ. Hiện tại, Lam Tiểu Bố nói ra Lam cơ môi chất kháng sinh có vấn đề, lại giống với cách nhìn của hắn, làm cho hắn vô cùng chấn động và bất ngờ.