Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khoa Học Chiêm Tinh, Duy Vật Đoán Mệnh

Chương 4:

Chương 4

Cô cảm giác áo mình bị nước mắt thấm ướt, bất đắc dĩ ôm lại Dư Tân, bình thản nói: “Thực ra không đâu ạ, không khổ không sướng, bình thường yên ả.”

Ý cô là ở nông thôn cũng ổn áp lắm chứ không thảm như vậy.

Tốt xấu gì thôn cô cũng từng lọt vào danh sách những thôn văn minh tiên tiến, quy ra cũng đánh bại kha khá thôn xóm khắp cả nước.

Nghe vậy, Dư Tân khóc còn dữ hơn. Bà đã tưởng tượng vô số lần về cảnh gặp nhau, lại không ngờ con gái còn rộng lượng hơn mình.

Hạ Chính Hợp vỗ về xong Dư Tân đang kích động thì bậc làm cha mẹ là hai người mới nhớ ra phải giới thiệu về Hạ Thời Sâm. Suốt quá trình, Hạ Thời Sâm chứng kiến cảnh mẹ con nhận nhau đầy cảm động, trái tim càng thêm giá băng, lại chẳng mảy may thể hiện ra mặt.

Dư Tân nén lại dòng lệ, dẫn Hạ Thời Sâm tới trước mặt cô, thận trọng nhìn Sở Thiên Lê, dịu giọng nói: “Thiên Lê, đây là Thời Sâm, thằng bé là...”

Dư Tân khó xử thấy rõ, nhất thời không tiện giới thiệu.

Sở Thiên Lê là con gái ruột của họ nhưng nhiều năm qua lại không có hồi ức bên nhau. Hạ Thời Sâm không phải con trai ruột nhưng tình cảm tích lũy qua tháng năm lại không phải giả. Cả hai đứa bé đều không sai, đối tượng làm điều ác chính là người lớn. Bọn chúng đều là nạn nhân vô tội. Lòng bàn tay hay mu bàn tay cũng là thịt.

Vậy Sở Thiên Lê có oán hận Hạ Thời Sâm không?

Cuộc đời của con bé bị tráo đổi thật, vô duyên vô cớ phải chịu khổ cực.

Sở Thiên Lê nhìn Hạ Thời Sâm, lặng thầm bổ sung: Cậu ta là nam chính trong sách kìa.

Giây tiếp theo, cô lập tức chủ động đưa ra nấc thang, hòa thuận nói: “Chào anh trai.”

Thấy cô điềm tĩnh như thế, hồi chuông cảnh báo trong lòng Hạ Thời Sâm reo vang, ngoài miệng lại thân thiện đáp: “Chào em.”

Dư Tân thấy hai anh em giao lưu lần đầu thành công, phát hiện thái độ của Sở Thiên Lê khá ổn thì vội tươi cười nói: “Đúng đúng đúng, thằng bé là anh trai của con. Sau này trên trường có gì không hiểu, con hãy cứ hỏi thằng bé.”

Cuối cùng người một nhà cũng đoàn tụ, dời bước đến nhà ăn dùng cơm.

Trên bàn cơm, Hạ Thời Sâm luôn thầm quan sát Sở Thiên Lê. Cậu nhìn động tác thong dong, cách nói năng đối đáp trôi chảy của đối phương thì càng thêm khẳng định người này rất có tâm cơ, tẩm ngẩm tầm ngầm mà đấm chết voi, sợ rằng đẳng cấp còn vượt xa sức tưởng tượng của mình.

Cô vừa vào đã nhận anh trai, cứ thế kéo đầy thanh thiện cảm của cha mẹ, cộng thêm việc trên người không có phong cách chợ búa, tựa hồ từ nhỏ đã sinh sống trong môi trường sung túc, không khác biệt gì với người nhà này. Đây quả thực chính là hình tượng khuôn mẫu của kẻ báo thù số một.

Chắc chắn trong lòng cô đầy tham vọng, hiện giờ chỉ đang náu mình chờ thời cơ, lên kế hoạch giành lại mọi thứ thuộc về mình!

Nếu Hạ Thời Sâm là Sở Thiên Lê, dĩ nhiên cậu sẽ hận thấu xương con tu hú chiếm tổ, không bao giờ có chuyện bình thản không có cảm xúc gì. Dòng nước xiết ẩn giấu dưới mặt nước phẳng lặng mới là chỗ hung hiểm.

Sở Thiên Lê không biết sự xuất hiện của mình sẽ khơi lên sự tranh đua giữa con trai và con gái trong nhà, cùng với cảm giác bị đe dọa mãnh liệt của người anh trai mới. Cô thực sự không có cảm xúc gì với Hạ Thời Sâm, cũng chẳng phải nhân vật trong tiểu thuyết nên hiển nhiên sẽ thờ ơ trước một phần tình tiết sâu sắc.

Chẳng lẽ nhà họ Hạ to cỡ này lại không nuôi nổi hai đứa trẻ con?


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch