Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Không Có Thi Lên Đại Học Ta Đây, Không Thể Làm Gì Khác Hơn Là Lựa Chọn Đồ Thần

Chương 20: Có một loại thôi thúc muốn đi diệt trừ Yêu Thần

Chương 20: Có một loại thôi thúc muốn đi diệt trừ Yêu Thần
v khi chân chính nắm giữ, quả thật rất đáng sợ.

“Nàng lợi hại đến vậy ư, là cảnh giới gì?” Sở Vân Hiên hỏi.

Lâm Nhã Nhi nói: “Thần Thông Cảnh, hẳn là còn chưa tấn cấp Pháp Tắc Cảnh.”

“Hai mươi lăm tuổi Thần Thông Cảnh sao?”

Cái này mẹ nó chẳng phải là tài năng sánh ngang với loại thiên tài như thiếu chủ Trương Sơ Trần của Tiêu Thẩm Phán Hội sao?

“Thế nhưng, nàng lại có thể đánh bại Pháp Tắc Cảnh.”

Sở Vân Hiên: “......”

(Luyện Khí Cảnh, Minh Khiếu Cảnh, Huyền Thể Cảnh, Huyền Thiên Cảnh, Thần Thông Cảnh, Pháp Tắc Cảnh, Lĩnh Vực Cảnh, Thiên Tôn Cảnh, Thần Hoàng Cảnh và Thiên Đạo Cảnh. Mỗi một đại cảnh giới lại phân làm một đến mười sao.)

“Với cấp bậc cảnh giới đó, chỉ một Tinh cũng đã có sự chênh lệch rất lớn. Nàng Thần Thông Cảnh mà có thể đánh bại Pháp Tắc Cảnh ư?” Sở Vân Hiên càng thêm khiếp sợ.

“Ừm, trước kia nàng đã cứu ta một mạng.”

Sở Vân Hiên nhíu nhíu mày.

Lâm Nhã Nhi hồi tưởng lại nói:

“Chuyện là năm ngoái, ta đang lịch luyện ở Lĩnh Vực Yêu Thú, vô tình gặp phải một con U Minh Tà Hổ cấp Pháp Tắc Cảnh. Ta định dùng khả năng không gian để đào thoát, nhưng lại bị U Minh Tà Hổ kia đánh tan không gian. May mắn lúc đó gặp được Tiêu đạo sư, ta tận mắt thấy nàng ở cảnh giới Thần Thông Cảnh đã đẩy lùi được con U Minh Tà Hổ cấp Pháp Tắc Cảnh kia.”

“Mạnh như vậy?”

“Nàng có một bộ tâm pháp, cường độ của bộ tâm pháp này vượt ngoài sức tưởng tượng của ta. Khi tâm pháp được thôi động, vậy mà có thể giúp nàng ở cảnh giới Thần Thông Cảnh tăng chiến lực lên đến Pháp Tắc Cảnh, rất mạnh. Nàng từng nhắc đến với ta, hình như gọi là... Phong Trần...”

Lâm Nhã Nhi nói đến chuyện tu luyện, liền đặc biệt nghiêm túc.

Bởi vì nàng chính là một võ si.

Trong thế giới của nàng chỉ có hai việc.

Tu luyện và Sở Vân Hiên.

Sở Vân Hiên: “Phong Trần Thiên Diễn Quyết?”

“Đúng!”

Lâm Nhã Nhi nhìn Sở Vân Hiên: “Sao ngươi biết?”

“Nàng nói muốn dạy ta, ta còn tưởng nàng đang khoa trương, hóa ra lại lợi hại đến thế!”

Sở Vân Hiên kinh ngạc.

Lâm Nhã Nhi ho nhẹ một tiếng.

Rõ ràng, nàng dường như biết Tiêu Thất Nguyệt là một người hay nói suông.

Lâm Nhã Nhi không tiếp tục đề tài này nữa.

“Ngày mai ta sẽ cùng ngươi đến Thiên Hoa Đại Học một chuyến, ta sẽ đi bái phỏng lão sư và Tiêu đạo sư.” Lâm Nhã Nhi nói.

“Được! Ngày mai ta có thể ôm ngươi đi trong trường không? Hoặc là ngươi kéo ta đi cũng được.”

Lâm Nhã Nhi đôi mắt đẹp khẽ chớp, hỏi: “Vì sao?”

“Có mặt mũi.”

“Ừm, đi.” Lâm Nhã Nhi thẳng thắn trả lời.

Tính cách của nàng đặc biệt thanh đạm, đặc biệt thẳng thắn.

Nàng đối với người khác không nói nhiều, chưa bao giờ nói dối, cũng chưa bao giờ che giấu suy nghĩ thật sự của mình.

Được thì là được, không được thì là không được.

Có đôi khi nàng thẳng thắn đến mức đặc biệt đáng yêu và rất đơn thuần.

Nhớ lại trước đây khi xem nàng luận võ, đối thủ là một nam sinh rất lợi hại.

Nam sinh kia nói nếu nàng thua hắn, liền muốn Lâm Nhã Nhi làm bạn gái của hắn.

Lâm Nhã Nhi nhìn hắn hai mắt, dường như đang suy nghĩ.

Rồi sau đó biểu lộ rất lạnh nhạt, khẽ lắc đầu, nói một câu...

“Ừm... Không được, ngươi quá xấu, ta không thích ngươi.”

Hồi tưởng hình ảnh này trong ký ức...

Thật đáng yêu.

Quả thật đặc biệt thẳng thắn.

Thêm vào đó, nàng nói gì cũng với một ngữ khí dường như rất chân thành nhưng lại rất nhẹ nhàng phiêu đãng.

“Đúng.”

Lâm Nhã Nhi nhìn Sở Vân Hiên: “Ở Thiên Hoa Đại Học chớ trêu chọc vài nữ sinh.”

Nàng biết Sở Vân Hiên đa tình.

Thấy nữ sinh xinh đẹp tất sẽ có lòng yêu thích.

Nhưng đã nên nhắc nhở thì vẫn phải nhắc nhở.

“Ai?”

“Giang Ảnh và Tịch Tuyết Đầu Mùa.”

Sở Vân Hiên: “......”

“Các nàng thế nào rồi?”

“Rất lợi hại, e ngươi sẽ chịu thiệt. Nếu ngươi có lòng yêu thích, hãy chờ khi ngươi trở nên lợi hại hơn rồi hãy tính chuyện theo đuổi các nàng, đặc biệt là Giang Ảnh.”

Sở Vân Hiên cười nói: “Vì sao?”

“Nàng từng thiến nam sinh.” Lâm Nhã Nhi nói với ngữ khí rất bình thản, nhưng vô cùng chân thành và thẳng thắn nhìn Sở Vân Hiên.

Sở Vân Hiên nghẹn cười.

A aa!

Nàng ấy thật là đáng yêu!

“Được được được, nói lại Tịch Tuyết Đầu Mùa, ta còn chưa gặp nàng bao giờ, nàng có xinh đẹp không?”

Lâm Nhã Nhi: “Xinh đẹp. Nàng được cả bốn trường đại học của Thiên Hoa Thị công nhận là đệ nhất mỹ nữ.”

“Ta nhớ Tiểu Nhã là đệ nhất mỹ nữ mà?”

“Đặt song song với nàng.” Lâm Nhã Nhi nói.

“Vậy ngươi cảm thấy ai đẹp hơn?” Sở Vân Hiên cười nhìn nàng hỏi.

Lâm Nhã Nhi nhìn Sở Vân Hiên chớp mắt vài cái, không cần suy nghĩ:

“Ta.”

Phốc phốc ——

Quá đỗi đáng yêu!

Điều cốt yếu là nàng tuyệt đối không phải loại người nói dối.

Hoặc có lẽ là không chịu thua.

Nàng chắc chắn nói lời thật lòng.

“Ta cũng cảm thấy vậy.” Sở Vân Hiên cười nói.

......



trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch