Cha Vương Triệt đi tới nói: "Loại chuyện này mà bà còn lên trên mạng hỏi làm gì? Đứa bé này lớn nhanh không phải chuyện tốt sao? Bà quản nhiều như vậy làm chi?"
Mẹ Vương Triệt nhấc bé Lục Mao Trùng lên, nhìn chung quanh thân nó một chút.
Lục Mao Trùng: "( ̄^ ̄)"
Mẹ Vương Triệt lắc đầu, nói: "Không có gì kỳ quái, nhưng mà thân thể đứa bé này hình như đã trở nên săn chắc không ít."
Cha Vương Triệt cười ha ha nói: "Bà đang nói nhảm à? Tu vi hồn lực của nó được tăng lên, vậy khẳng định thân thể nó cũng sẽ được cường hóa. A, quên. Lúc trước bà còn chưa tốt nghiệp bậc cao trung, cũng không thức tỉnh Võ Hồn, ngay cả mấy môn học chuyên ngành cũng không đạt tiêu chuẩn. Tôi đoán chừng những năm qua bà đã sớm quên hết kiến thức rồi."
Mẹ Vương Triệt lập tức buông xuống bé Lục Mao Trùng, cầm cái nồi tiến về phía cha Vương Triệt.
"Ài, chờ một chút, đừng đánh đừng đánh, mẹ nó à, tôi sai rồi. . . Tôi cũng giống như bà mà, tôi cũng giống vậy a!"
Vương Triệt lắc đầu, mang theo bé Lục Mao Trùng đi ra ngoài.
Trước khi đi Vương Triệt chào hỏi một câu: "Con ra ngoài mua chút đồ nhé."
Mặc dù cha mẹ anh cảm thấy dáng dấp của bé Lục Mao Trùng này có chút kỳ quái, tựa như lớn quá nhanh.
Nhưng bọn họ cũng chỉ là cảm thấy có chút kỳ quái mà thôi.
Chứ cũng không có nói gì thêm.
Bởi vì bọn họ cũng không hiểu nhiều đối với hồn sủng.
Ba ngày qua, Vương Triệt luôn một mực nghiêm túc huấn luyện cho bé Lục Mao Trùng.
Tăng thêm việc cho nó ăn lá cây Hoa Sữa Bạch Sam, và phối hợp với Thú Nguyên Công, cho nên trên cơ bản, trong một ngày nó liền có thể tăng lên ba năm tu vi hồn lực.
Có thể nói tốc độ tăng trưởng này là rất nhanh.
Đồng thời, tố chất thân thể của nó cũng đạt được sự tăng cường thật lớn.
Cụ thể mạnh cỡ nào thì Vương Triệt vẫn chưa khảo nghiệm qua, vì vậy anh cũng không rõ lắm.
Không biết nó có đánh thắng được người bình thường như cha anh hay không?
Dù là người bình thường trên thế giới này, nhưng tố chất thân thể đều rất mạnh.
"Nếu đạt mười năm tu vi hồn lực, theo lý thuyết nó sẽ tiến hóa."
Vương Triệt nhìn xem bé Lục Mao Trùng đang bò tới bò lui.
Anh cũng không tính để cho nó tiến hóa.
Có rất nhiều nguyên nhân trong đây.
Mặc dù Lục Mao Trùng mười năm tu vi hồn lực có hình thái tiến hóa là Lục U Điệp. Nhưng tiềm chất chủng tộc của chúng chỉ khoảng hai trăm điểm, nên nghiêm túc mà nói, chúng vẫn không tính là hồn sủng hiếm có.
Chủ yếu là sau khi tiến hóa, tuy hình thái sinh mệnh của bé Lục Mao Trùng sẽ phát sinh thay đổi, nhưng nó lại không mạnh lên bao nhiêu, cho nên Vương Triệt cần phải quy hoạch lộ tuyến sau này cho nó một lần nữa.
Vả lại hình dạng của Lục U Điệp không dễ nhìn lắm.
Nói đúng ra là không phù hợp với gu thẩm mỹ của Vương Triệt.
Đương nhiên, vì tôn trọng suy nghĩ của đứa bé này, Vương Triệt đặc biệt vẽ cho nó nhìn bộ dáng của Lục U Điệp một chút.
Anh muốn hỏi xem nó có muốn tiến hóa thành bộ dạng Lục U Điệp hay không?
Cuối cùng nó đã cự tuyệt.
Bởi vì vào ba ngày trước, sau khi nhìn thấy Vương Triệt vẽ ra con Cự Long uy phong lẫm lẫm kia, nó hoàn toàn không có ý định tiến hóa thành Lục U Điệp ý nữa.
"Ta sẽ đi trước siêu thị hồn sủng một chuyến, để mua một khối Cố Hồn thạch. Thứ này có thể giúp cho hồn sủng không phải tiến hóa. Mà giá cả cũng không đắt. Sau đó ta lại đi đến khu nhà huấn luyện gần đây, để kiểm tra xem cường độ thân thể của đứa bé này."
Cố Hồn thạch, thật ra nó không phải là một tảng đá, mà đây là một loại Hồn khí rất đặc thù.
Giá cả của nó cũng không tính là đắt đỏ, ngoại trừ tác dụng không cho hồn sủng tiến hóa ra bên ngoài, nó còn có thể làm vững chắc hồn lực của hồn sủng.
Giá tiền lớn nhất chỉ khoảng mấy trăm đồng một khối.
Vì chỗ cần dùng đến nó cũng không quá nhiều.
Nếu như không có loại Cố Hồn thạch này, mà hồn lực của bé Lục Mao Trùng lại đề thăng thêm một chút, thì khả năng đứa bé này sẽ tiến hóa.
Vương Triệt nhanh chóng chạy đến siêu thị hồn sủng gần nhất, và mua một khối Cố Hồn thạch cho bé Lục Mao Trùng.
Vương Triệt lao đi như ngựa không ngừng vó, đi đến khu nhà huấn luyện gần đó.
Muốn nhận biết tương đối rõ ràng đối với các hạng mục số liệu trên thân thể của hồn sủng, tất nhiên anh phải đi gặp những nhà huấn luyện chuyên môn để tiến hành kiểm tra một chút.
Bởi vì mười năm tu vi hồn lực sẽ không đơn giản chỉ quan sát bằng mắt mà ra được.
"Câu lạc bộ huấn luyện Thanh Mộc."
Vương Triệt nhìn thoáng qua tên của khu nhà huấn luyện này, sau đó đi vào.
Lễ tân là một cô gái có khuôn mặt xinh đẹp, cô ấy lập tức lộ ra nụ cười chuyên nghiệp đối với Vương Triệt.
"Không, tôi muốn kiểm tra các hạng mục số liệu trên thân thể hồn sủng." Vương Triệt nói.
"Vâng, xin hỏi hồn sủng của quý khách có tu vi hồn lực bao nhiêu?" Chị Lễ tân vừa cười vừa nói.
"Mười năm."
Chị Lễ tân trầm ngâm hỏi: "Mười năm. Quý khách vẫn là học sinh phải không? Nếu quý khách có thẻ học sinh, vậy trung tâm chúng tôi sẽ ưu đãi chiết khấu cho quý khách bảy mươi phần trăm, bao gồm cả huấn luyện thi đấu. Đồng thời, còn kiểm tra thêm sức mạnh, tốc độ, thể chất, phòng ngự của hồn sủng."
Vương Triệt sững sờ, hỏi: "Ưu đãi? Còn có ưu đãi nữa sao?"
"Đúng vậy, với hồn sủng có mười năm tu vi hồn lực, một lần kiểm tra chỉ cần hai trăm đồng."
"Vâng, xin quý khách theo tôi qua bên này." Chị Lễ tân đứng trước mặt Vương Triệt, khẽ cười nói.
Bỗng nhiên, hơn mười mét bên ngoài, có một vị thiếu niên hình thể tương đối khôi ngô, tướng mạo bình thường, khẽ nhíu mày nhìn chị Lễ tân mà hô lên: "Chờ một chút! Mang thẻ học sinh sẽ được ưu đãi, nhưng tại sao vừa rồi cô không nói với tôi như vậy?"
Trên bờ vai vị thiếu niên này còn đứng một con hồn sủng.
Là Khố Tạp Thú.
Hình dáng bên ngoài của nó có mấy phần giống với khỉ lông vàng, nhưng lỗ tai lại rất lớn, không có đuôi, nhìn qua cực kỳ linh hoạt.
"Thật có lỗi, vừa rồi tôi không nhìn ra quý khách là học sinh." Chị Lễ tân vẫn vừa cười vừa nói.