Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 38: Anh Bạn Thua Rồi!

Chương 38: Anh Bạn Thua Rồi!




Ngay sau đó, Viên Tiểu Nhạc liên tục điên cuồng ra lệnh, cho Khố Tạp Thú nhanh chóng tiến công.

Anh ta không tin, lần nào Lục Mao Trùng cũng đều có thể tránh né được.

Trên thực tế, xác thực đúng như Viên Tiểu Nhạc dự đoán.

Tuy Lục Mao Trùng đã phản ứng rất nhanh, nhưng khi Khố Tạp Thú vận dụng hồn lực, thì tốc độ của nó lại càng nhanh hơn nó nhiều.

Lục Mao Trùng không sử dụng hồn lực, và ngay cả chiêu phóng tơ mà nó cũng không dùng tới, cho nên nó liền bị công kích trúng hai lần. Nhưng đều là tình thế hiểm lại càng hiểm mà chỉ đụng sượt qua người, nên nó chỉ bị đụng bay ra một đoạn nhỏ.

Đây cũng chỉ có thể coi là vết thương nhỏ, hoàn toàn không ảnh hưởng đến sức chiến đấu của Lục Mao Trùng.

Chỉ cần có thời cơ, thì Lục Mao Trùng nhất định sẽ nhảy lên cao, sau đó vung đuôi xuống công kích Khố Tạp Thú.

Nó luôn lợi dụng ưu thế trên cao.

Cho dù đánh không trúng Khố Tạp Thú, nhưng đều sẽ đập nện sân đấu ra từng cái hố nhỏ.

Cho đến khi trôi qua năm phút.

Khố Tạp Thú lại một lần nữa hiểm mà lại hiểm, tránh đi cú vung đuôi từ giữa không trung của Lục Mao Trùng.

Viên Tiểu Nhạc thấy vậy liền muốn nói ra mệnh lệnh.

Nhưng Vương Triệt ở phía xa xa chợt nói ra: "Anh bạn đã thua."

Viên Tiểu Nhạc tỏ ra không hiểu nhìn Vương Triệt, nói: "???!!! Còn sớm quá, thể chất con Khố Tạp Thú này của tôi rất mạnh, hiện tại nó nhiều lắm chỉ mất đi một nửa sức mạnh. Mà nó cũng chỉ công kích trúng Lục Mao Trùng của anh ba lần."

"Ý của tôi là ưu thế lớn nhất của anh đã không còn." Vương Triệt chỉ vào sân đấu phía dưới nói.

Viên Tiểu Nhạc xem xét lại sân đấu thì anh ta lập tức biến sắc.

Chỉ thấy sân đấu lúc này đang lấy Lục Mao Trùng làm trung tâm, và trong phạm vi ba mười mét xung quanh nó đều là những hố nhỏ lít nha lít nhít.

Vương Triệt nói: "Chẳng lẽ anh vẫn còn không phát giác ra sao? Tốc độ con Khố Tạp Thú của anh đã chậm đi rất nhiều!"

Viên Tiểu Nhạc bỗng nhiên bừng tỉnh đại ngộ, anh ta tựa như đã hiểu ra điều gì.

Tại mặt đất có tình thế như vầy, coi như tốc độ của Khố Tạp Thú có nhanh, thì nó cũng sẽ giảm bớt đi nhiều.

Nó là sinh vật bốn chi, nên khi gặp những cái hố trên mặt đất này, tốc độ của nó sẽ không thể nhanh bằng lúc chạy trên mặt đất bằng phẳng.

Mà cử động của Lục Mao Trùng lại không nhận sự hạn chế từ bốn chi, vì hiện tại nó không có bốn chi.

Sinh vật loại không chân ở tại mặt đất nhấp nhô này, tốc độ của nó bị ảnh hưởng cũng không lớn.

Nếu ưu thế lớn nhất của Khố Tạp Thú đã không còn, mà con Lục Mao Trùng này lại có lực phòng ngự rất mạnh, sức công kích cũng rất mạnh. . .

Vậy nếu Khố Tạp Thú lại tiến lên, thì chỉ sợ nó sẽ liên tục bị đuôi quất trúng.

Vả lại, Lục Mao Trùng cũng chỉ tiêu hao rất nhỏ sức lực.

Yên lặng hồi lâu. . .

Viên Tiểu Nhạc nhìn một chút Khố Tạp Thú của anh ta đang rất mỏi mệt. . .

Cuối cùng, anh ta đành phải bất đắc dĩ mà nói ra: "Tôi nhận thua."

Toàn trường lập tức yên lặng một hồi!

Hồn sủng cấp bậc hiếm có như Khố Tạp Thú, vậy mà lại chịu thua.

Rất nhiều huấn luyện viên quan chiến đều sửng sốt một chút.

Người đàn ông trung niên trên lầu ba khẽ lắc đầu, nói:

"Thua không oan."

"Vị bạn học này rất không tầm thường. Mặc dù hồn sủng của anh ta chỉ là Lục Mao Trùng, nhưng anh ta lại có thể bồi dưỡng nó trở nên cường đại như thế. Đây thực sự là lần đầu tiên em nhìn thấy."

Người đàn ông trung niên khẽ nhíu mày, nói tiếp:

"Nhất là tràng diện chiến đấu này. . . Tiểu Nhạc hoàn toàn bị đối phương nắm mũi dẫn đi, khiến cho em cảm thấy. . . dường như không phải Tiểu Nhạc đang đối mặt với bạn học của nó. . . Mà giống như nó đang đối mặt với. . ."

“Đang đối mặt với một vị lão hồ ly có kinh nghiệm chiến đấu cực kỳ phong phú. Có thể là Chiến Đấu Tông Sư!

Lúc này, ông ta đã nhìn ra. Đối phương từ vừa mới bắt đầu đã làm ra bố cục, để dẫn dụ con trai ông ta chậm rãi rơi vào cạm bẫy.

Nếu không thì Viên Tiểu Nhạc sẽ không thua một cách bất đắc dĩ như thế.

"Giáo sư Ngạn, đứa nhỏ này. . ." Người đàn ông trung niên nhìn về phía Giáo sư Ngạn nói.

Giáo sư Ngạn chỉ đơn giản nói ra một cái tên:

"Anh ta gọi là Vương Triệt."

"Chuyện khác thì tôi cũng không biết nhiều. Nhưng mà trận chiến này thật sự là để cho tôi lau mắt mà nhìn."

"Ồ?" Người đàn ông trung niên lập tức kinh ngạc.

Mặc dù trận chiến đấu này có mấy phần ý tứ, nhưng cũng chỉ là một trận đấu cực kỳ phổ thông mà thôi.

Rốt cuộc, hồn sủng hai bên ngay cả Hồn kỹ cũng đều không có lĩnh ngộ, tu vi hồn lực cũng đều rất thấp.

Đến trăm năm tu vi hồn lực mà còn không đạt tới.

Chỉ có thể nói là có rất nhiều điểm chú ý mà thôi.

Nhưng cũng không thể trở thành một trận đấu lau mắt mà nhìn được.

"Thời điểm tôi lần đầu nhìn thấy con Lục Mao Trùng này, đại khái là vào hai tuần trước. Em có biết tu vi hồn lực của nó là bao nhiêu không?" Ánh mắt Giáo sư Ngạn sáng lên nói.

"Ba mươi năm?" Người đàn ông trung niên cân nhắc một chút rồi mới trả lời.

Giáo sư Ngạn cười nói:

"Không, chỉ vừa mới nở ra được một hai ngày thôi."

Người đàn ông trung niên lập tức ngây ngẩn cả người. . .

Vừa nở ra sao? Nói cách khác, trong vòng hai tuần mà con Lục Mao Trùng này liền đạt tới năm mươi năm tu vi hồn lực!

Đây là loại tốc độ gì chứ?

Tốc độ này đã có thể sánh vai với hồn sủng hiếm có, thậm chí còn nhanh hơn một chút!

Một con Lục Mao Trùng mà có thể có tốc độ tu luyện nhanh như vậy sao?

Chuyện này đích xác không phải bình thường. . .

Sau đó ánh mắt người đàn ông trung niên lập tức thay đổi.

"Đương nhiên, điều để cho tôi lau mắt mà nhìn, cũng không chỉ ở điểm này. . ." Giáo sư Ngạn chậm rãi nói.

"?" Người đàn ông trung niên nghi hoặc không thôi.

"Em hãy hồi tưởng lại một chút trận chiến đấu vừa rồi. Em có cảm nhận được hồn lực ba động của con Lục Mao Trùng kia không?" Giáo sư Ngạn thản nhiên nói.

Vừa nghe hỏi vậy, người đàn ông trung niên lập tức cảm thấy kinh hãi. . .

---






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch