Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Không Thể Tu Tiên Ta Chỉ Đi Bồi Dưỡng Hồn Sủng

Chương 50: Vương Triệt, Anh Cũng Thử Đi

Chương 50: Vương Triệt, Anh Cũng Thử Đi




Chi Vân Xà đánh ra chiêu Vung Đuôi Kích này có lực lượng rất mạnh, đúng là không thể chê được!

Nhưng lực lượng lại quá phân tán, nên mặt ngoài của viên cự thạch không có bất kỳ vết tích gì.

Nói cách khác, Chi Vân Xà không hề tạo thành tổn hại quá lớn cho viên cự thạch.

Mặc dù âm thanh va chạm cực kỳ vang dội, thanh thế rất lớn, nhưng càng giống như là bị đẩy văng ra hơn.

Đây không thể tính là chân chính Hồn kỹ Vung Đuôi Kích.

Theo lý thuyết mà nói, Vung Đuôi Kích sẽ có thể chém viên cự thạch này thành hai khúc, như vậy mới được xem như hợp tiêu chuẩn.

Thầy giáo Trịnh khẽ gật đầu, nói: "Không tệ! Cũng đã có sáu bảy phần tương tự. Bảy ngày sau hẳn là nó có thể hoàn toàn lĩnh ngộ."

Nghe vậy, trên mặt Lâm Hi hơi lộ ra vẻ tươi cười.

"Ti ngô ti ngô!"

Đúng lúc này, Lục Mao Trùng sau lưng Vương Triệt bỗng nhiên hướng về phía Vương Triệt kêu lên.

Vương Triệt nhìn vào đứa bé này một chút, anh đã hiểu ý tứ của nó là: "Ta có thể dùng một đuôi đập cho viên cự thạch kia vỡ nát!"

Vương Triệt sờ lên đầu đứa bé này, rồi giả ho khan hai tiếng, ra hiệu cho nó đừng quá cường thế.

Anh đương nhiên biết nó có thể.

Vì chất liệu của viên cự thạch này, so với vật liệu mặt đất khi đối chiến với Viên Tiểu Nhạc là đồng dạng.

Coi như nó chỉ quất đuôi vào viên cự thạch này, và không cần dùng đến Vung Đuôi Kích, thì nó cũng có thể chấn cho viên cự thạch này vỡ nát.

Nhưng mà, Vương Triệt không muốn để cho Lục Mao Trùng lộ diện quá nhiều thực lực.

Đúng lúc này, Hứa Hải Phong ở một bên nói ra: "Lão Vương, con Lục Mao Trùng của anh cũng có cái đuôi, nói không chừng nó cũng có thể lĩnh ngộ ra Hồn kỹ Vung Đuôi Kích đó! Vậy anh có muốn thử một chút hay không?"

Đám người nghe vậy thì lập tức sững sờ.

Lâm Hi cũng cảm thấy sửng sốt.

Con Chi Vân Xà đi tới, phảng phất như đã nghe hiểu lời này, nó xuy xuy cười nhìn về phía Lục Mao Trùng sau lưng Vương Triệt, trong mắt tràn đầy vẻ khinh thường.

Thầy giáo Trịnh ho khan vài tiếng, trừng mắt nhìn Hứa Hải Phong một cái, nói:

"Bên trong danh sách Hồn kỹ của Lục Mao Trùng không có Vung Đuôi Kích, cho nên nó muốn lĩnh ngộ chiêu này thì cơ bản là. . . Độ khó cực kỳ cao. Tên thiếu đánh nhà em mau xóa lời nói này ngay cho thầy."

Hứa Hải Phong liền cười hì hì một tiếng.

Vương Triệt nhìn thanh niên này mà có chút im lặng.

Lâm Hi bỗng nhiên nói ra: "Thưa thầy, thầy cứ để Vương Triệt thử một chút đi. Lục Mao Trùng năm mươi năm tu vi hồn lực, có lẽ sẽ có biến số nhất định nên cũng khó nói."

Đám người không nói lời nào mà chỉ nhìn về phía thầy giáo Trịnh, cảm giác chuyện này có chút vi diệu.

Thầy giáo Trịnh khẽ nhíu mày, nhìn về phía Vương Triệt.

Lục Mao Trùng là loại hồn sủng gì thì ông ta còn rõ ràng hơn so với những học sinh này.

Căn bản nó không có khả năng lĩnh ngộ ra Hồn kỹ Vung Đuôi Kích.

Đừng nói là năm mươi năm tu vi hồn lực, mà ngay cả một trăm năm tu vi hồn lực thì cũng không thể.

Bởi vì tiềm chất chủng tộc của Lục Mao Trùng quá thấp.

Nếu như thật sự cho Lục Mao Trùng thử một chút, thầy giáo Trịnh chỉ sợ sẽ bại lộ ra chuyện, mặc dù Lục Mao Trùng của Vương Triệt có tu vi hồn lực cao như vậy, nhưng thân thể của nó vẫn như cũ rất yếu kém.

Chuyện này đối với Vương Triệt mà nói, khẳng định là không tốt lắm.

Rốt cuộc Vương Triệt trong hai tuần qua cũng đã tân tân khổ khổ, để chăm chỉ huấn luyện và bồi dưỡng cho Lục Mao Trùng của em ấy đến năm mươi năm tu vi hồn lực. Nếu kết quả Vương Triệt lại phát hiện, hồn sủng của em ấy vẫn yếu kém như vậy, thì đây chẳng phải là sự đả kích rất lớn đối với em ấy hay sao?

Thân làm thầy giáo nên ông ta tự nhiên nghĩ đến càng nhiều vấn đề.

Đúng lúc này, Vương Triệt nhẹ gật đầu, nói:

"Vậy cũng được."

Anh nhìn về phía Lục Mao Trùng, đưa cho nó một ánh mắt.

Ý anh muốn nói là: Mi không được phép sử dụng hồn lực, chỉ tùy tiện vung đuôi một cái là được rồi.

Giữa hai bên có sinh mệnh hồn ước, tăng thêm Vương Triệt đã huấn luyện cho Lục Mao Trùng một ít thời gian, và còn trải qua một trận chiến đấu.

Tự nhiên cả hai đã đầy đủ ăn ý.

Lục Mao Trùng: "⊙ω⊙"

Nó nhấp nháy đôi mắt và gật đầu, sau đó bước đi ra ngoài.

Từng đôi mắt phảng phất như tự động nhìn theo thân thể nó.

Hình thể của Lục Mao Trùng khá lớn, chậm rãi ngọ nguậy đi qua giống như là một con chó Corgi chân ngắn đang đi.

Trông nó cực kỳ đáng yêu, mang bộ dáng hoàn toàn không có lực phá hoại, vô hại với người và vật.

Khi Lục Mao Trùng đi qua bên người Chi Vân Xà, con Chi Vân Xà ôm lại hai cánh tay nhỏ trước ngực, dựa vào bên người Lâm Hi, hào hứng cười khinh miệt, hoàn toàn không có bất kỳ ý định muốn nhìn.

Cho đến khi Lâm Hi vỗ vỗ lên người nó, Chi Vân Xà mới không tình nguyện liếc mắt nhìn sang.

Thầy giáo Trịnh trước tiên mang tới tảng đá kia.

Ông ta quan sát Lục Mao Trùng một chút, rồi cũng không biết nên nói cái gì.

Vung Đuôi Kích không phải loại Hồn kỹ cực kỳ phức tạp, bắt đầu lĩnh ngộ cũng không quá khó khăn.

Nhưng đối với hồn sủng ấu sinh mà nói, tự nhiên vẫn có độ khó nhất định.

Bởi vì linh trí của bọn chúng cũng chỉ vừa mới khai mở không lâu mà thôi.

Cho nên, trong khoảng thời gian ngắn này, Vương Triệt cũng không có khả năng có biện pháp gì, để huấn luyện cho Lục Mao Trùng dùng được đuôi để tiến hành công kích.

Vì chuyện này có độ khó quá cao.

Ngay lúc này, Hứa Hải Phong bỗng nhiên kịp phản ứng, anh ta tranh thủ thời gian nhỏ giọng nói với Vương Triệt:

"Ngọa tào! Lão Vương! Có phải là tôi đã hố anh rồi không?"

"Lục Mao Trùng không thể học Hồn kỹ Vung Đuôi Kích đúng không nhỉ? Chủ yếu là tôi thấy con Chi Vân Xà kia có chút phách lối, nên mới nghĩ đến chuyện dù sao cũng phải có người trị con vật nhỏ này. Mà lớp chúng ta cũng chỉ có Lục Mao Trùng của anh là có tu vi hồn lực cao nhất a. . ."






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch