Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Phát Thanh

Chương 2: Trốn xuống gầm giường

Chương 2: Trốn xuống gầm giường

Một mùi khai bỗng nhiên truyền đến, Tô Bạch khẽ nhíu mày, người tài xế 30 tuổi này thế mà lại bị dọa đến mức đái ra quần, có can đảm đụng người rồi bỏ trốn nhưng lại không có can đảm đối mặt với quỷ hồn đến đòi mạng à?

Nhưng mà rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra.

Tô Bạch tin chắc rằng hắn không có bị ảo giác, như vậy sự tình có vẻ hơi quỷ dị.

Hắn vô thức mở cửa xe ra, nhưng cửa xe đã bị khóa. Hiện tại tài xế đã bị dọa sợ đến mức không biết phải làm gì, anh ta chỉ biết không ngừng dịch về phía sau, cô gái đang nằm sấp trên kính chắn gió đang nhìn anh ta càng không ngừng cười khúc khích, điều này khiến tài xế càng thêm hãi hùng khiếp vía.

Đồng thời, Tô Bạch cũng cảm thấy ở chỗ cổ mình xuất hiện hơi lạnh, hắn cúi đầu nhìn, vừa rồi người phụ nữ công sở còn đang ở ghế sau xe, lúc này đã ngồi xổm ở giữa hàng ghế trước và hàng ghế sau, trong lúc đó, hai tay cô ta còn đang gắt gao bóp chặt lẩy cổ hắn, giống như điều hắn đã làm với cô ta ở trong nhà vệ sinh.

Tô Bạch trực tiếp lấy dao ra, cứa vào tay cô ta, nhưng một phút sau, dao bị cắm trong cổ tay người phụ nữ công sở, không rút ra được.

Mà lực đạo trên tay cô ta vẫn không có giảm, thậm chí còn lớn hơn trước.

Hô hấp bắt đầu trở nên khó khăn, hắn cảm thấy phổi của mình dường như muốn nổ tung, nhưng Tô Bạch cảm thấy mình giống như một bệnh nhân tâm thần, gặp phải tình huống này, trong đầu hắn không phải là cảm giác e ngại và sợ hãi, mà một loại cảm giác bình tĩnh và hưng phấn, dường như hắn lại được quay lại với cảm giác kích thích khi giết người.

Đại não hắn đã sinh ra một loại cảm giác lâng lâng, nhưng Tô Bạch hiểu rõ đây không phải là do hắn hưng phấn mà là đại não của hắn bởi vì thiếu dưỡng khí mà ý thức bắt đầu tan rã.

“Két…”

Ngay từ đầu, Tô Bạch không có theo bản năng, dùng hai tay giữ chặt lấy cổ tay của đối phương, một tay hắn dùng dao, nhưng kết quả lại thất bại, đó là một người chết, dao đâm vào trong người chết, chẳng có nghĩa lý gì cả.

Hắn dùng một tay khác hạ thấp ghế ngồi xuống, trọng lượng cơ thể của Tô Bạch làm cho chiếc ghế ngả về phía sau, người phụ nữ công sở kia hoàn toàn bị ép xuống dưới, hai tay của cô ta cũng bị buộc phải buông lỏng ra.

Tô Bạch hít sâu một hơi, khắc chế loại cảm giác chóng mặt kia, hai tay chống lên ghế ngồi, nghiêng người về chỗ ghế lái, ấn xuống nút mở cửa xe, chỉ nghe thấy “cạch” một tiếng, cửa xe được mở ra, Tô Bạch trực tiếp từ phía cửa bên trái, nhảy ra ngoài.

Xe vẫn đang duy trì tốc độ 20km/h, đi về phía trước, nhưng ở trong xe lại không có chút cảm giác nào là xe đang chạy. Lúc Tô Bạch rơi xuống đất, bởi vì quán tính mà mặt hắn hướng xuống mặt đất, trực tiếp lăn trên mặt đất vài vòng, trên người hắn bị thương rất nhiều chỗ, cũng may hắn vô thức ôm lấy đầu gối, cho nên những bộ phận quan trọng cũng không bị thương tổn gì.

Tiếng thắng xe vang lên, tài xế dường như cũng giật mình bừng tỉnh, ý thức được chính mình nên làm gì, lúc anh ta vừa dừng xe lại, cái gì cũng chưa kịp phản ứng, anh ta mới chui được một nửa ra khỏi xe, cô gái với gương mặt bị lún mất một nửa đã treo lơ lửng ở chỗ cửa xe, chiếc chân bị gãy chỉ còn sót lại chút da thịt nối với bắp chân đang đung đưa trước mặt tài xế. Lúc này tài xế bị dọa hét lên một tiếng, co người vào trong xe, cô gái kia cũng chui vào theo.

Tô Bạch nhanh chóng đứng dậy, hắn không kịp kiểm tra thương thế của chính mình, lập tức chạy về phía bên kia đường.

“Bịch…”

Cửa xe phía sau bị mở ra, người phụ nữ công sở không ngừng phát ra tiếng cười, cô ta bắt đầu đuổi theo, tiếng giày cao gót không ngừng ma sát lên mặt đất, phát ra âm thanh chói tai.

Trong lúc chạy, Tô Bạch phát hiện khung cảnh hai bên đường đang nhanh chóng thay đổi. Lúc đầu hai bên đường đều là những ngân hàng đã đóng cửa, những cửa hàng tiện lợi, nhưng dần dần lại biến thành những ngồi nhà bỏ hoang, cỏ dại mọc um tùm, khắp nơi đều là bê tông cốt thép, lộ ra vẻ hoang vu, hộp đêm Nhiên Tinh nằm ở trung tâm thành phố, không thể xuất hiện những ngôi nhà bỏ hoang này.

Ngay cả con đường bằng phẳng dưới chân hắn cũng biết thành con đường nhấp nhô, đầy sỏi đá và bùn đất.

Tô Bạch trượt chân, người hắn lảo đảo ngã vào vũng bùn, hắn còn chưa kịp đứng lên, sau lưng liền truyền đến một tiếng rít, có mười thứ sắc bén đâm vào sau lưng hắn, đâm xuyên vào trong cơ thể.

“Tê…”

Cảm giác nhói đau khiến cho Tô Bạch hít sâu vào một hơi, trọng lượng sau lưng càng khiến cho hắn vừa mới chống tay đứng dậy lại một lần nữa bị ngã vào vũng bùn.

Mười đầu ngón tay sắc bén của người phụ nữ công sở cào lên người Tô Bạch, tạo thành mười vết máu, trên lưng Tô Bạch cũng bị lột mất một lớp da. Tô Bạch chịu đựng đau đớn, cầm lấy một thanh thép ở bên cạnh, sau đó cố gắng nghiêng người, dùng nó chặt ngang cổ của người phụ nữ công sở.

“Bịch!”

Người phụ nữ công sở ép xuống, giống như muốn đè chết Tô Bạch, nhưng cũng may có thanh thép chắn ở giữa hai người, làm giảm đi lực đạo của nữ nhân viên công sở, đồng thời khiến cho cô ta nghiêng về phía bên trái Tô Bạch, ngã xuống khỏi người hắn, rơi vào vũng bùn.

- Con mẹ nó, khốn kiếp!

Tô Bạch nhanh chóng đứng dậy, sau đó nhặt một tảng bê tông ở ven đường, lúc người phụ nữ công sở muốn bò dậy liền đập mạnh vào đầu cô ta.

Nói thật, nếu như đổi lại thành người khác gặp phải tình huống này, có lẽ cũng sẽ không tốt hơn so với người tài xế đái ra quần kia là bao nhiêu, nhưng Tô Bạch không giống thế. Lúc này đây, hắn đang giẫm hai chân lên lưng người phụ nữ công sở, cầm tảng bê tông, không ngừng đập vào đầu cô ta.

Đầu của cô ta quá cứng, điều này khiến trong đầu Tô Bạch hiện lên hai chữ: Cương thi.

Nhưng cũng may cô ta cũng không giống như mấy chủng loại cương thi trong mấy bộ phim Hongkong, trong quá trình hắn không ngừng đánh xuống, phần gáy của cô ta cũng bị lõm xuống, nếu như đây là gương mặt, chắc chắn sẽ thê thảm đến mức không dám nhìn.

Nhưng mà ngay khi Tô Bạch cho rằng mình có thể tự tay giải quyết tất cả những uy hiếp, người phụ nữ công sở bỗng nhiên nhấc hai chân lên, cả người ở trong tư thế quỷ dị, đầu hướng xuống dưới, chân dựng thẳng lên.

Vốn dĩ Tô Bạch đang giẫm trên lưng cô ta, lúc này hắn bị quẳng ngã xuống đất, tảng bê tông trong tay hắn cũng bị rơi sang một bên. Tình hình có chút không đúng, đúng lúc này, ở trên tầng hai của một căn nhà bỏ hoang có một người phụ nữ mặc tạp dề, trong tay bà ta cầm đèn pin chiếu đến nơi này, đèn pin chiếu lên mặt Tô Bạch, khiến cho hắn có chút không mở nổi mắt, nhưng hắn vẫn nghe thấy tiếng hét của người phụ nữ kia:

- Mau lên đây, lên đây!

Lúc này, hắn cũng bất chấp tất cả, thi thể của người phụ nữ công sở bắt đầu càng ngày càng quỷ dị, Tô Bạch xông thẳng vào ngôi nhà hoang này, sau đó leo lên thang lầu chỉ có trơ trụi xi măng, chạy lên trên lầu.

Lúc đến tầng thứ hai, người phụ nữa kia nhét đèn pin vào trong tay Tô Bạch, nói với hắn:

- Nhanh, đi qua đó, trốn xuống dưới giường, cô ta sẽ không tìm được cậu nữa.

Người phụ nữ vừa nói xong liền chạy xuống thang lầu mà Tô Bạch vừa đi, dáng vẻ rất vội vàng.

Tô Bạch đột nhiên cảm thấy người phụ nữ này có chút quen, nhưng ở trong hoàn cảnh tối tăm này, chỉ dựa vào ánh đèn pin yếu ớt cũng không đủ để nhìn thấy rõ mặt người. Tô Bạch chỉ có thể tiếp tục đi vào bên trong.

Trong căn nhà hoang, bốn phía đều là gió, cửa sổ cũng không có lắp, chỉ có những ô vuông đen sì.

Nhưng bên trong vẫn có một số đồ dùng đơn giản ví dụ như ghế, ngăn tủ, ví dụ như…giường!

- Nhanh, đi qua đó, trốn xuống dưới giường, cô ta sẽ không tìm được cậu nữa.

Trong đầu Tô Bạch hiện lên người dặn của người phụ nữ vừa rồi.

Trong hoàn cảnh này, ở trong bầu không khí quỷ dị, hình như cũng không có quá nhiều lựa chọn.

“Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!....”

Trên cầu thang đã truyền đến bước chân nặng nề, đang hướng lên trên lầu, nhiệt độ xung quanh cũng dần dần hạ xuống, người phụ nữ công sở kia đã lên lầu!

Tô Bạch ngồi xổm xuống, sau đó nằm xấp trên mặt đất, nghiêng người chui vào gầm giường. Dưới giường đều là tro bụi, có chút sặc người, bên cạnh đó, Tô Bạch còn phát hiện dưới gầm giường biểu ngữ và băng rôn, chỉ là những tiếng “bịch bịch bịch” ở bên ngoài quá mức rõ ràng, càng ngày càng đến gần, Tô Bạch đành phải tắt đèn pin, hắn không kịp xem nhưng biểu ngữ và băng rôn này.

Hắn hít sâu một hơi, sau đó ngừng thở.

Dựa theo cách giải thích của phim truyền hình, cương thi chỉ có thể dựa vào hơi thở của người sống mà tìm thấy người, tuy Tô Bạch không biết hiện tại hắn nín thở còn có tác dụng không, nhưng hắn cảm thấy mình nên thử một chút.

“Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!”

Tiếng bước chân càng ngày càng trở nên rõ ràng, càng ngày càng đến gần, người phụ nữ công sở đã đi lên bậc thang, rẽ vào trong hòng này.

“Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!”

Tô Bạch có thể cảm nhận được mặt đất đang chấn động, đối phương đã đi tới, đồng thời đã đi đến chỗ giường này.

Tô Bạch nắm chặt tay lại.

Hy vọng người phụ nữ kia không nói sai.

“Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!”

Tới gần, tới gần.

Tô Bạch thậm chí còn có thể cảm nhận được hơi lạnh bên ngoài phả lên mặt hắn, cảm giác lạnh buốt mang theo hơi ẩm.

Ngay sau đó, người phụ nữ công sở giống như đang đứng bên cạnh giường, sau đó ngừng lại.

Cô ta bất động rồi!

Trong lòng Tô Bạch nhẹ nhõm hơn, xem ra thật sự có hiệu quả.

Nhưng mà, ngay khi Tô Bạch vừa mới buông lỏng, ánh mắt của hắn cũng vô thức hướng lên trên, ngay sau đó, cả người hắn giống như rơi vào hầm băng.

Cách mặt hắn chưa đến 10 cm, ngay ở bên cạnh giường có một gương mặt bị đánh cho be bét đang nhìn chằm chằm hắn!

Lúc này Tô Bạch mới ý thức được, lúc trước người phụ nữ công sở hướng đầu xuống đất, chân hướng lên trên, lúc cô ta bước lên lầu, phát ra những tiếng “Bịch! Bịch! Bịch! Bịch!”, không phải là dùng chân bước đi mà là dùng đầu của mình đụng vào mặt đất để di chuyển.


trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch