Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1003: Tới Nhà Phí Tổng

Chương 1003: Tới Nhà Phí Tổng

Khương Thượng Bạch bổ sung thêm một câu:

- Có lẽ chúng ta có thể nhân cơ hội này tạo áp lực cho Tào bộ trưởng, khiến hắn ta phải sử dụng cây đinh đóng quan tài kia.

Thứ có thể định trụ quỷ chết đói kia là một thứ cực kỳ quan trọng. Bất cứ vị ngự quỷ nhân nào, nếu có thể cầm được thứ này, thì có đủ khả năng đối kháng trực diện với chuyện linh dị. Thậm chí còn có thể giải quyết được rất nhiều chuyện linh dị mà không phải chịu bất cứ tổn thất gì, nếu sử dụng nó hợp lý.

Chỉ là Tào Duyên Hoa quá mức bảo thủ, hoặc là quỷ chết đói gây ra hậu quả quá lớn. Cho nên dù chuyện linh dị của Cảnh sát quỷ có bạo phát đi nữa, hắn ta cũng không có ý định sử dụng đinh đóng quan tài.

...

Cuộc họp vẫn tiếp diễn, bọn họ thảo luận một số chuyện khác, cùng sắp xếp một vài việc.

Đến khi cuộc họp kết thúc, Phí tổng mởi trở lại công ty và bắt đầu làm những chuyện khác.

Có một số người, mặc dù trên tên thì có ghi là giám đốc, tổng giám đốc gì gì đó, nhưng thực tế những người đó chỉ ăn không ngồi rồi, chờ lãnh lương mà thôi. Trong Hội anh em, phần lớn chuyện đều do chính tay của Phí tổng xử lý.

Dựa theo một số tư liệu tình báo mà hắn ta nhận được gần đây, hắn ta đột nhiên cảm giác được, tương lai đang càng ngày càng nguy hiểm. Cho nên chỉ có nhanh chóng leo lên trên chiếc thuyền lớn của Hội anh em, thì hắn ta mới có thể đảm bảo sự an toàn cho bản thân và gia đình.

Hiện tại việc hắn ta nên làm chính là cố gắng chứng minh giá trị của bản thân, để cho chiếc thuyền của Hội anh em không có bỏ rơi hắn ta lại.

Làm việc đến tận bốn giờ chiều, Phí tổng mới tan ca.

Uống một ly cà phê, sửa sang một chút tư liệu và giao những chuyện còn lại cho trợ lý cùng thư ký, sau đó Phí tổng mới chuẩn bị rời công ty để đi về nhà.

Khi đến bãi đậu xe của công ty, dưới đó đã có tài xế chờ sẵn rồi.

Sau khi ngồi lên xe, Phí tổng chỉ tay vào tấm bản đồ ở trước mặt và nói.

- Đi theo con đường này để trở về nhà.

- Vâng, Phí tổng .

Người tài xế lập tức khởi động xe.

Vì lý do đảm bảo an toàn, cho nên mỗi lần đi về nhà, Phí tổng đều sẽ lựa chọn một con đường khác biệt, đồng thời xe chuyên chở cũng sẽ thay đổi liên tục. Như vậy có thể cam đoan hành tung của hắn ta không bị tiết lộ, ngoài ra chỗ ở của hắn ta cũng sẽ thay đổi theo định kỳ.

Không có cách nào khác.

Mặc dù Hội anh em là một chỗ dựa cực kỳ lớn, nhưng kẻ thù cũng không hề ít. Nói tóm lại, cẩn tắc vô áy náy. Hắn ta chỉ là một người bình thường, sẽ không thể nào chơi lại ngự quỷ nhân được, cho nên cẩn thận là không bao giờ sai.

Sau đó Phí tổng gửi thông tin về đường đi cho Trương Kiến, để Trương Kiến chuẩn bị lái xe bảo vệ ở phía sau.

Khi chiếc xe chở Phí tổng rời khỏi tòa cao ốc Bình An.

Ở trên chiếc xe của Trương Kiến nằm ở đường đối diện, Lý Dao nhận được một đoạn tin nhắn.

- Tên Phí tổng này đang định chạy vòng quanh chỗ này hay sao vậy?

Lý Dao nhìn tuyến đường đi một chút, có chút cạn lời với quyết định này. Nhưng cuối cùng vẫn lái xe bám theo sau.

Phí tổng hơi hé rèm cửa lên một chút, sau khi nhìn thấy ở đằng sao có một chiếc xe quen thuộc bám theo thì mới yên lòng.

Tất cả mọi thứ đều yên ổn.

Trong lòng Phí tổng thầm nghĩ:

"Thế nhưng gần đây tình trạng tinh thần của Trương Kiến càng ngày càng tệ. Phải nghĩ cách đổi một người bảo tiêu khác mới được, dùng một người trong một đoạn thời gian dài là hành động cực kỳ nguy hiểm. Tháng sau đi, chờ qua đoạn thời gian mấu chốt này đã rồi tính sau."

Chiếc xe vẫn chạy băng băng trên các khu vực của thành phố, có một số đoạn đường đều lặp đi lặp lại.

Sau khi lượn vòng gần một nửa khu vực của thành phố, thì cuối cùng chiếc xe chuyên dụng của Phí tổng đã dừng lại trong một khu vực khá cũ kỹ.

Khó mà tưởng tượng được, đường đường là một trong những người cầm đầu của Hội anh em lại ở trong một chỗ như này.

Phí tổng xuống xe, sau đó phân phó với tài xế một tiếng:

- Nhấp nháy đèn xe ba lần, sau đó cậu có thể trở về.

- Vâng, Phí tổng.

Người tài xế kia không hiểu vì sao lại làm như thế, nhưng đây đã là thông lệ rồi, cho nên nhanh chóng bật tắt đèn xe ba lần, sau đó lái xe rời đi.

Phí tổng rời đi không xa, nhưng vẫn còn nhìn thấy xe của Trương Kiến đậu tại chỗ cũ thì tỏ ra nhíu mày.

Nhấp nháy đèn xe là dấu hiệu báo cho Trương Kiến rằng hắn ta có thể trở về. Dựa theo bình thường thì Trương Kiến đã không kịp chờ mà tăng ga vọt đi ngay từ lần nháy đèn thứ nhất. Nhưng hiện tại lại không có bất cứ động tĩnh nào cả.

"Thứ vừa nãy là ám hiệu?"

Ở trên xe, Lý Dao nhìn thấy Phí tổng dừng bước, sau đó đưa mắt nhìn về phía này thì cảm thấy có gì đó không đúng. Sắc mặt cô ta có chút thay đổi, sau khi nghĩ một hồi mới hiểu ra được. Tiếp đó cô ta mới nhấn ga, điều khiển xe chậm rãi rời đi.

Phí tổng nhìn thấy chiếc xe đã di chuyển thì lập tức thu hồi ánh mắt, không nghĩ ngợi thêm gì nữa, trực tiếp đi vào một tòa nhà ở gần đó.

Lý Dao thấy vậy thì thở phào một hơi.

- Có cần phải cảnh giác như thế không? Thế nhưng vì sao hiện tại Dương Gian vẫn còn chưa có xuất hiện. Anh ta có còn định ra tay nữa không vậy? Từ nãy đến giờ lâu như vậy rồi mà không có gì hết.

"Mà thôi, kệ đi, mình vẫn nên rời khỏi chỗ này trước, tránh cho bị tên Phí tổng kia nhìn thấy."

Cô ta lái xe rời đi, chuẩn bị kiếm một chỗ nào đó đỗ lại và chờ. Cô ta tin chắc rằng bản thân lái xe bám theo sau lâu như vậy, chắc chắn Dương Gian cũng đã đi đến rồi, chỉ là cô ta không biết lúc nào hắn mới ra mặt.

Sau khi đi lên tầng hai của tòa nhà, Phí tổng đi đến bên cạnh cửa sổ của hành lang để nhìn xuống. Sau khi thấy xe của Trương Kiến đã thực sự rời đi, thì mới đi xuống cầu thang, sau đó đi ra và tiến về một tòa chung cư ở phía đối diện.

Hắn ta không thể nào để một người có trạng thái tinh thần bất ổn như Trương Kiến biết được vị trí chính xác của bản thân.

Có lẽ hiện tại tên kia đang bảo vệ hắn ta, nhưng khả năng là bất cứ lúc nào tên kia cũng đều nghĩ cách muốn giết hắn ta cũng nên.

Trong lòng Phí tổng thầm cảm khái.

"Làm việc với mấy người nguy hiểm này không thể không đề phòng."

Hắn ta đi lên tầng ba, sau đó đi đến một căn phòng, rồi lấy chìa khóa ra mở cửa.

Thế nhưng vừa mới mở cửa ra, sắc mặt của Phí tổng liền có chút khác thường.

Bởi vì trước cửa lại có thêm một đôi giày, không phải của hắn ta, mà là một đôi giày thể thao của thanh niên, hơn nữa còn là con trai.

"Chẳng lẽ... "

Trong lòng Phí tổng mơ hồ có dự cảm không tốt.

Đúng lúc này ở bên trong truyền ra giọng nói của một cô gái, dường như đang nói với ai đó.

- Mau đi rửa tay rồi ăn cơm. Hôm nay tôi có làm món cá mà cậu thích ăn nhất đó. Bảo bối, mau xới cơm cho chú đi con.

Sau đó một giọng nói của đàn ông vang lên.

- Không cần khách khí như vậy, để tôi tự làm là được rồi.

Nghe vậy Phí tổng liền tức giận, vợ hắn ta cũng có biết một ít về công việc của hắn ta, cho nên bình thường nếu có khách thì sẽ thông báo trước cho hắn ta. Chứ không bao giờ để cho một người lạ vô duyên vô cớ chạy vào nhà ngồi ăn cơm như vậy được.

Ngay cả giày cũng không kịp cởi, liền nhanh chóng xông vào phòng.

Còn chưa đi được mấy bước, hắn ta liền nhìn thấy một người thanh niên trẻ tuổi, đang mỉm cười và đi ra từ trong nhà về sinh.

- Cậu là... Dương Gian?

Thế nhưng khi nhận ra thân phận của người kia, con ngươi của Phí tổng lập tức co rụt lại. Trong nháy mắt cả người chợt trở nên lạnh lẽo, một cỗ hàn ý tỏa ra khắp cả người, khiến cho hắn ta đột nhiên có cảm giác hư thoát. Không thể nào điều khiển được thân thể, phải ngồi bệt xuống mặt đất.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch