Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1008: Người Quỳ Gối

Chương 1008: Người Quỳ Gối

Tầm khoảng tám giờ tối ngày hôm đó, Dương Gian cùng Lý Dao lái xe đi đến trước cửa của một tiểu khu cao cấp.

An ninh của tiểu khu này khá nghiêm khắc, nếu là người và xe cộ từ bên ngoài thì sẽ không thể đi vào bên trong. Bọn họ phải đưa ra giấy chứng nhận cảnh sát các thứ cùng tốn một đống thời gian để giải thích thì mấy người bảo vệ mới nửa tin nửa ngờ cho đi vào.

- Anh vậy mà lại đi khách khí với một người bảo vệ như vậy, hiếm thấy lắm đó.

Lý Dao cảm thấy có chút kinh ngạc đối vơi cách cư xử này của Dương Gian. Theo cô ta thấy Dương Gian hẳn là trực tiếp lái xe xông thẳng vào trong thì hợp lý hơn.

Dương Gian lãnh đạm đáp:

- Có vẻ như cô đã hiểu lầm tôi về điều gì đó thì phải, tôi là một người khá khiêm tốn, không thích gây chuyện.

Không thích gây chuyện?

Lý Dao trợn mắt nhìn hắn một cái, dường như cô ta không thể nào tin điều đó được.

Dương Gian nói:

- Cô đứng ở dưới này chờ tôi, tôi đi lên lấy một ít thứ xong sẽ xuống.

Lý Dao cười nói:

- Có thứ gì mà thần thần bí bí, không muốn cho em thấy vậy? Hay là anh đang cất giấu cô gái nào đó?

Dương Gian nói:

- Có một số việc, những người bình thường như cô biết được càng ít càng tốt. Trường hợp của Phí tổng cũng vì lăn lộn với ngự quỷ nhân mà không chịu phân rõ giới hạn nên mới rơi vào kết cục như này đó. Cô hẳn lấy đó mà làm gương đi chứ.

Lý Dao nháy nháy mắt mấy cái rồi nói:

- Anh đang cảnh cáo em hay đang lo cho em vậy? Em lại cảm thấy điều này giống như em đang lo cho em hơn. Mặc dù anh không chịu thừa nhận, nhưng em biết điều này mà.

Dương Gian không nói gì, mà trực tiếp đi vào bên trong hành lang.

Hắn đi vào tòa nhà này, sau đó ngồi thang máy để lên tầng 11, tiếp đó đi đến trước cửa của căn phòng sô 1101.

Trong tay hắn không có chìa khóa phòng, nhưng điều này không hề ảnh hưởng gì đến việc hắn đi vào bên trong cả.

Dương Gian chỉ tiện tay đẩy cánh cửa một cá, ngay lập tức chiếc cửa chống trộm vô cùng rắn chắc kia rầm một cái, sau đó ngã trên mặt đất.

Đi vào bên trong căn phòng, bật đèn lên.

Căn nhà khá vắng vẻ, không có bất cứ đồ đạc dùng trong nhà nào. Cũng không có bất cứ dấu vết nào cho thấy có người từng ở lại. Tất cả đều giống như căn phòng vừa mới được sửa sang lại vậy, không khí bên trong phòng còn mang theo mùi vị mới mẻ.

Dương Gian đi vào bên trong một căn phòng trong đó.

Chỗ này hẳn là phòng đọc sách.

Ở trên giá sách bên trong căn phòng này, có đặt một xấp hồ sơ. Bên trên mỗi tập hồ sơ đều có bảng điền tên rõ ràng. Đây hẳn là toàn bộ hồ sơ tư liệu cá nhân của đám người Hội anh em. Tư liệu ở chỗ này chắc chắn kỹ càng hơn rất nhiều so với những gì Lý Dao thu thập được.

- Hả?

Ánh mắt Dương Gian khẽ nhúc nhích, hắn bất chợt chú ý đến một chiếc hộp bằng thủy tinh ở bên cạnh giá sách.

Bên trong hộp là một con búp bê được mày từ vải, khá cũ kỹ cùng rách nát, cộng thêm mái tóc màu đen. Điều này khiến cho con búp bê vải này trở nên khác thường so với hoàn cảnh xung quanh. Vừa hôi vừa thối, không biết vì cái gì người chủ nhân kia còn muốn chuẩn bị một chiếc hộp sang trọng bằng thủy tinh để chứa đựng nó, hơn nữa còn đặt ở chỗ dễ thấy như vậy.

"Không nghĩ đến chỗ này có lấy được một thứ ngoài ý muốn như vậy. Đây chính là búp bê thế mạng mà lần trước Trầm Lương từng đưa cho mình. Nó có thể giúp người sử dụng tránh né quỷ tấn công. Không nghĩ ra, là một người bình thường mà Phí tổng lại có thể kiếm được một món đồ như thế này. Tuy nhiên, dù thứ này rất quý trọng, nhưng đối với ông ta lại không có bất cứ tác dụng nào, chỉ dùng để làm vật sưu tầm>"

Dương Gian đi qua, sau đó lấy nó đi.

Mặc dù hiện tại lượng tư nguyên trong tay hắn khá nhiều, nhưng đối với loại vật giữ mạng như này thì đương nhiên là càng nhiều càng tốt.

Mặc dù gặp được niềm vui ngoài ý muốn, nhưng Dương Gian cũng không hề quên mục đích khi đến đây, hắn bắt đầu lật xem những tập hồ sơ kia.

Cân nhắc đến việc thời gian khá hạn hẹp, Dương Gian quyết định lựa chọn lấy hồ sơ tư liệu cửa Hạ Thiên Hùng và Khương Thượng Bạch. Ngoại trừ hai người này ra hắn còn lấy thêm hồ sơ của Phương Thế Minh, người được Lý Dao cho biết là cực kỳ lợi hại.

Rất nhanh, Dương Gian mở tư liệu của Hạ Thiên Hùng ra đọc và nở một nụ cười lạnh.

- Một tên khá thú vị, mặc dù có hơi phiền toái một chút, nhưng không khó giết lắm. Dù sao tên này cũng chỉ khống chế có hai con lệ quỷ.

Tài liệu của Phí tổng đúng là rất có giá trị, bên trong còn ghi chép khá nhiều về lệ quỷ của mỗi thành viên.

Xem hết phần tài liệu này, Dương Gian lại lấy phần tài liệu có tên là Phương Thế Minh kia để xem.

Hắn khá là hứng thú đối với người có thể ăn chia năm năm với Diệp Chân kia.

Ngay khi vừa mở tập hồ sơ ra, một tấm hình rơi xuống đất.

Dương Gian ngồi xổm xuống, nhặt tấm hình lên và xem xét, sau đó sắc mặt của hắn trở nên cực kỳ ngưng trọng.

Bên trong tấm hình là một cây kéo rỉ sét, loang lổ, giống như vừa được đào móc dưới đất lên vậy. Đầu cán cầm của cây kéo này được quấn một đóng tóc màu đen. Bên trên những sợi tóc này còn dính một ít da đầu, khiến cho người ta cảm thấy cực kỳ buồn nôn.

"Cây kéo quỷ"

Bên cạnh bức hình còn có thêm ba chữ được viết bằng bút mực.

Ánh mắt Dương Gian nhìn chằm chằm vào tấm hình.

"Trong tay đám người Hội anh em còn có thứ quỷ quái này?"

Dựa theo bản năng, hắn phát giác ra được, thứ này không khác gì đinh đóng quan tài, và thanh sài đao trong tay cỗ thi thể ở khách sạn Caesar. Chúng không phải là những món đồ của thời hiện đại, mà là những thứ quỷ dị được lưu lại từ thời kỳ Dân Quốc. Những thứ này đều có được năng lực cực kỳ đáng sợ.

Dương Gian từng nghi ngờ những thứ này là do ngự quỷ nhân đỉnh phong thời kỳ Dân Quốc dùng lực lượng của lệ quỷ để chế tạo ra.

Dương nhiên, cũng không thể loại trừ khả năng bản thân những thứ này chính là quỷ.

Dương Gian nhíu mày suy tư:

"Tấm hình này được đặt chung cùng hồ sơ của Phương Thế Minh. Điều này chứng tỏ khả năng thứ này nằm trong tay của Phương Thế Minh là cực kỳ cao. Như vậy năng lực của cây kéo quỷ này là gì?"

Lại lật xem một số tư liệu, Dương Gian phát hiện ra tư liệu về Phương Thế Minh thiếu sót rất nhiều.

Bên trên chỉ có một ít thứ được Phí tổng suy đoán và viết ra.

"Đã xác nhận Phương Thế Minh có được cây kéo quỷ, khả năng nó có năng lực về quỷ vực, cực kỳ nguy hiểm... "

- Xem ra Phí tổng cũng không thể thu thập được những tin tức về phương diện này.

Dương Gian chậm rãi khép hồ sơ lại, trong lòng không khỏi bị ám ảnh bởi một tầng bóng ma.

Tầng bóng ma tâm lý này không đến từ những tin tức thiếu sót của Phương Thế Minh, mà là từ bức ảnh chụp cây kéo quỷ kia.

Mà ngay khi Dương Gian đang ngồi xem xét tư liệu.

Ở dưới tiểu khu, Lý Dao đang ngồi chờ. Lúc này cô ta đã sớm không còn đủ kiên nhẫn nữa. Cô ta có chút bực bội, đồng thời cảm thấy hành vi bỏ lại một cô gái đẹp như cô ta đứng ở chỗ này là một điều cực kỳ tồi tệ.

Nếu đổi lại là người khác, thì Lý Dao chắc chắn đã quay đầu bỏ đi từ lâu rồi, chứ căn bản sẽ không đứng ở đây chờ đợi như một kẻ ngu như này đâu.

Nhưng ai bảo người kia lại là Dương Gian, là người đàn ông mà cô ta yêu tha thiết đây.

Ngay khi Lý Dao đang ngây ngốc chờ đợi, cô ta bất chợt nhìn thấy ở dưới lầu xuất hiện không ít người dân xung quanh, cùng một ít bảo vệ đang không ngừng chạy về phía này. Dường như bọn họ đang chạy đến chỗ nào đó, chỉ một lát sau, ở một chỗ phía trước đã bị đám người quây lại thành một vòng.

- Hả?

Lý Dao khẽ kêu một tiếng vì kinh ngạc, sau đó cô ta tiến tới vì tò mò.

Vừa mới đi qua, cô ta đã nhìn thấy một cô gái quay đầu che miệng, sau đó chạy sang hàng cây bên cạnh nôn ọe không ngừng.

Dường như bên trong có thứ gì đó cực kỳ buồn nôn, khiến người ta không thể nhịn được vậy.

Lý Dao vừa mới đi đến, đã nhìn thấy một người bảo vệ đang cầm lấy chiếc điện thoại trong tay, không ngừng run rẩy, chuẩn bị báo cảnh sát. Sắc mặt người này có chút kinh hoàng, lại có mấy phần hoảng sợ.

Đám người đều trầm mặc, không nói, khiến cho bầu không khí có chút nặng nề.

Ngay khi Lý Dao chọn được một chỗ trống để chen vào, sắc mặt cô ta lập tức biến đổi.

Bên trong là một bức tranh sơn dầu cực lớn. Không biết là do ai vứt bỏ nó ở đây. Nhưng mà điều khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi chính là ở bên ngoài bức tranh sơn dầu này lại có một nửa cỗ thi thể. Lúc này một nửa cỗ thi thể kia đang nằm sấp trên mặt đất, hay cánh tay cứng ngắc, trắng bệch kia đang không ngừng túm chặt lấy khung kính. Trên hai chân dính đầy máu thịt be bét, chỗ nào cũng xuất hiện những lỗ hổng như bị róc thịt vậy. Ngoài ra còn có một vết rách xé ngang bắp đùi, khiến cho xương trắng hếu lộ ra bên ngoài.

Dường như những vết thương này là do nạn nhân gây ra do giãy dụa trước khi chết.

Nhưng đây không phải là điều quan trọng nhất, điều quỷ dị ở đây là cỗ thi thể kia không hề có đầu.

Cổ của người này dính sát vào bức tranh sơn dầu kia, không có kẽ hở nào, dù chỉ một chút cũng không có. Giống như cái đầu của người kia đang chui vào bên trong bức tranh sơn dầu kia vậy. Thế nhưng đằng sau lớp giấy mỏng manh của bức tranh lại không hề có bất cứ thứ gì cả. Phía sau chỉ là một tấm ván gỗ cũ kỹ.

"Cái này, đây là chuyện linh dị... có liên quan đến quỷ họa, chẳng lẽ lại là quỷ họa hay sao?"

Trong đâu Lý Dao lập tức xuất hiện từng tiếng ong ong, cả người cảm thấy lạnh lẽo, nhịn không nổi phải run rẩy.

"Đùa cái gì vậy, quỷ họa lại xuất hiện bên trong thành phố."

Giờ phút này, khuôn mặt xinh đẹp của Lý Dao cực kỳ khó coi. Quá hoảng sợ, thân thể của cô ta liền vô ý lùi ra phía sau, theo bản năng muốn rời xa khỏi bức tranh sơn dầu kia.

Nhưng những người khác ở xung quanh lại không hề ý thức được sự kinh khủng của chuyện linh dị. Mặc dù khung cảnh này có chút kinh dị, nhưng một số người lớn gan vẫn cứ nhìn. Có một vài người cá biệt còn cầm lấy điện thoại di động lên, định quay phim, chụp ảnh. Đương nhiên những người nhát gan sẽ lôi kéo bạn bè, người thân rời xa thứ này.

Ngay khi Lý Dao lui lại, định quay người rời đi khỏi đây.

Thì cô ta đột nhiên nhìn thấy cỗ thi thể đang ghé vào bên trong bức tranh sơn dầu kia đột nhiên cử động một cái, sau đó nó chậm rãi đứng dậy, giống như đang sống lại vậy.

Trong nháy mắt.

Sự hoảng sợ của Lý Dao lên đến cực điểm. Là trợ lý của tòa cao ốc bình an, cho nên cô ta hiểu biết rất nhiều về chuyện linh dị, không còn giống như những người bình thường vô tri, không sợ hãi kia.

- A!

Tiếng thét chói tai ngay lập tức xuất hiện trong miệng của cô ta, sau đó là tiếng hô khàn cả giọng:

- Dương Gian!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch