Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1023: Là Sự Thật

Chương 1023: Là Sự Thật

Vương Duyệt nói:

- Cái gì kỳ quái?

Tôn Vu Giai nhô ra từ trong chăn và nói:

- Đương nhiên là người tên Dương Gian kia.

Vương Duyệt nói:

- Chẳng phải hắn là một tên tiểu bạch kiểm hay sao? Dáng dấp không được đẹp trai mà suốt ngày cứ tỏ vẻ ta đây. Loại người muốn tiền không có tiền, muốn bằng cấp không có bằng cấp kia, trước sau gì cũng sẽ chịu thiệt thòi.

- Điều tôi kỳ quái không phải cái đó, mà chính là tên Dương Gian kia đến trường của chúng ta như thế nào? Sau đó làm sao có thể xuất hiện ở phía ngoài phòng học của chúng ta? Khi Miêu Tiểu Thiện gọi điện cho Dương Gian, hắn cũng không ở trong trường học mới phải chứ. Thế nhưng vừa mới gọi điện thoại xong thì Dương Gian đã xuất hiện. Cái này cũng có chút nhanh quá đi.

Sau khi nghĩ kỹ lại, cô ta đột nhiên phát hiện ra có rất nhiều điều không phù hợp với lẽ thường từ trên người của Dương Gian.

Thực tế, phản ứng này của cô ta đã chậm rất nhiều, trước đó Lưu Tử đã phát hiện ra điều này rồi. Cho nên Lưu Tử mới lựa chọn tin tưởng lời Dương Gian nói, sau đó vội vàng chạy theo, rời khỏi căn phòng ngủ này.

- Ý cậu định nói là gì vậy?

Vương Duyệt vẫn còn đang tức giận, cho nên không có suy nghĩ được nhiều.

Tôn Vu Giai nhỏ giọng nói:

- Càng nghĩ tôi càng cảm thấy có gì đó không đúng mà thôi, với lại bộ dạng vừa nãy của Lưu Tử rất khác thường. Sau khi đuổi theo hai người kia đến giờ còn chưa trở về. Cậu nói thử xem, có thật là trong phòng ngủ của chúng ta có quỷ không?

Vương Duyệt nói:

- Tôi buồn ngủ lắm rồi, cậu đừng có kể chuyện ma nữa. Tôi không muốn nghe đâu. Hiện tại tôi đang cực kỳ buồn ngủ, mặc kệ bọn họ thích đi thế nào thì đi.

Tôn Vu Giai không nói gì, trong phòng lại khôi phục sự yên tĩnh như lúc trước.

Thế nhưng trong lòng hai người đã xuất hiện một tầng bóng ma, bởi vì , bởi vì đến giờ chưa có một ai trong hai người nhắc đến việc tắt đèn đi ngủ.

Đèn trong phòng ngủ vẫn sáng rõ như lúc đầu.

Trong đầu bọn họ đang không ngừng nhớ lại những chuyện vừa rồi, nhớ đến những lời Miêu Tiểu Thiện nói trước đó. Nhớ đến những sự khác thường liên miên trên người của Dương Gian.

Đại khái khoảng 10 phút sau, Tôn Vu Giai nhịn không được lại nói:

- Trước đó tôi có nghe Dương Gian nói với Miêu Tiểu Thiện ở trong điện thoại là trong phòng ngủ chúng ta có quỷ, còn bảo Miêu Tiểu Thiện tránh xa bức tranh ra. Bức tranh mà Dương Gian nhắc đến hẳn là bức tranh sơn dầu được Trương Hà mang về từ bảo tàng mỹ thuật đúng không?

Nói đến đây, cô ta càng cảm thấy bất an.

Nếu lỡ Dương Gian nói là thật, bức tranh sơn dầu kia có vấn đề. Hiện tại nó đang nằm ở trên giường cạnh cô ta đây, cách cô ta không đầy 4 mét.

Do dự một lúc, Tôn Vu Giai cố lấy hết dũng khí, định vụng trộm nhìn nó một chút. Ánh mắt ánh mắt cô ta nhìn về phía giường của Trương Hà, thử xem bức tranh sơn dầu kia có phải có vấn đề thật không.

Thế nhưng, khi ánh mắt cô ta nhìn về phía kia, thì không hề nhìn thấy bất cứ bức tranh sơn dầu nào nằm trên giường cả. Chỗ lúc trước đặt bức tranh, hiện tại đã hoàn toàn trống rỗng.

"Hả? Đâu rồi, sao không thấy."

Tôn Vu Giai lập tức sững sờ, sau đó bối rối đưa mắt tìm kiếm.

Cô ta nhớ rõ là lúc trước bức tranh nằm ở chỗ đó mà, với lại vừa rồi khi Dương Gian và Miêu Tiểu Thiện rời đi cũng không cầm nó theo. Vậy thì vì sao hiện tại lại không nhìn thấy nó.

Sự khác thường này khiến cho cảm giác bất an trong lòng cô ta tăng lên nhanh chóng.

Không mất bao lâu.

Tôn Vu Giai đã nhìn thấy được bức tranh sơn dầu cũ kỹ kia.

Nó vẫn còn ở bên trong phòng ngủ, nhưng không còn ở chỗ lúc trước nữa. Mà nó xuất hiện một cách quỷ dị ở trên đầu giường của Vương Duyệt.

- Vương Duyệt...

Cô ta hoảng sợ vô ý kêu lên.

Giờ phút này, Tôn Vu Giai đã thực sự tin tưởng, bức tranh sơn dầu ở trong phòng ngủ thật sự có vấn đề.



Ở bên trong phòng ngủ.

Tôn Vu Giai tận mắt nhìn thấy bức tranh mà những người kia nghi là có vấn đề xuất hiện quỷ dị ở trên đầu giường của Vương Duyệt. Lúc này cô ta đã thật sự tin tưởng nó có vấn đề rồi. Trước đó, bức tranh sơn dầu này nằm ở trên giường của Trương Hà. Sau khi Trương Hà bị mất tích, chưa có một ai động đến nó. Bởi vì nó là đồ của người khác, cho nên bọn họ không muốn đụng đến.

Nhưng hiện tại, bức tranh có vấn đề kia lại xuất hiện ở trên đầu giường của Vương Duyệt. Nó gần như dính sát lấy người của cô ta. Nhưng hiện tại Vương Duyệt vẫn còn đang nằm ngủ, không hề phát hiện ra điều này.

Theo tiếng thét đầy hoảng sợ của Tôn Vu Giai, Vương Duyệt bừng tỉnh lại, nhịn không được cằn nhằn:

- Lại gì nữa đây? Tôi sắp ngủ được rồi đó, bị tiếng kêu này của cậu hù cho mất ngủ thật rồi.

- Cậu... cậu, bức tranh sơn dầu kia ở bên cạnh cậu.

Giọng của Tôn Vu Giai có chút run rẩy.

- Bức tranh nào ở bên cạnh tôi?

Vương Duyệt vẫn hồn nhiên không biết gì hết.

Tôn Vu Giai nói:

- Bức tranh mà Trương Hà mang về ấy... Hiện tại bức tranh đó đang ở trên giường của cậu.

- Bức tranh đó sao lại nằm trên giường...

Vương Duyệt vừa quay đầu ra phía sau vừa nói, nhưng còn chưa nói xong cô ta đã phải ngẩn người.

Bởi vì trước mặt cô ta lúc này là một bức tranh sơn dầu cao hơn nửa người đang dựng đứng trên giường, giống như có ai dính chặt nó vào vậy. Bên trong bức tranh là một cô gái với ngũ quan khá mơ hồ, đang mặc một bộ lễ phục phương tây màu đỏ. Diện tích mà nhân vật nữ chiếm cứ trong bức tranh không nhiều. Phần lớn là những bối cảnh xung quanh. Lúc này cô ta đột nhiên cảm thấy nó khả quen thuộc. Mặc dù bối cảnh xung quanh khá mờ mờ, ảo ảo, nhưng lối kiến trúc của nó lại giống với ngôi trường đại học mà cô ta đang học.

Sau một chút sững sờ ngắn ngủi, Vương Duyệt rất nhanh lấy lại tỉnh táo, sau đó cô ta ngạc nhiên nói:

- Vì sao bức tranh sơn dầu này lại xuất hiện ở đầu giường của tôi? Là ai mang đến vậy, bẩn chết đi được....

Giọng điệu của Tôn Vu Giai có chút hoảng sợ:

- Không, không có ai đụng vào bức tranh sơn dầu đó hết. Dường như nó tự động xuất hiện ở trên giường của cậu đó. Tôi nhớ rất kĩ, trước khi Dương Gian và Miêu Tiểu Thiện rời đi, bức tranh sơn dầu này vẫn còn nằm trên giường của Trương Hà. Sau khi bọn họ rời đi, tôi và cậu nằm ở trên giường không xuống...

Không ai đụng đến bức tranh sơn dầu này, nhưng nó lại xuất hiện ở đầu giường của Vương Duyệt?

Nhìn lấy bức tranh sơn dầu đang gần trong gang tấc này, không biết vì sao trong lòng Vương Duyệt chợt có cảm giác rùng mình.

- Chúng ta mau rời khỏi đây đi, tôi cảm thấy căn phòng ngủ này có gì đó không thích hợp.

Trong mắt của Tôn Vu Giai lúc này chỉ có sự hoảng sợ. Nếu không phải hiện tại vẫn còn Vương Duyệt ở trong phòng ngủ, cùng bồi bạn với cô ta, thì chắc cô ta đã phải phát điên rồi.

- Cậu nói đúng, chúng ta không thể ở lại đây nữa, mặc kệ nó có chuyện gì đi nữa thì cứ rời khỏi đây đã rồi tính sau.

Lúc này Vương Duyệt cũng đã nghĩ đến hành vi khác thường của Miêu Tiểu Thiện và Lưu Tử. Thậm chí khi đó Miêu Tiểu Thiện còn nói thẳng ra là bức tranh sơn dầu trong phòng ngủ có vấn đề, khả năng cao là quỷ.

Trước đó cô ta không chịu tin là bởi vì không có chứng cứ nào có thể chứng minh điều hoang đường kia là sự thật.

Nhưng hiện tại, cô ta mơ hồ cảm thấy những lời Miêu Tiểu Thiện nói là thật.

Bức tranh sơn dầu kia thật sự có vấn đề.

Chỉ trong nhát mắt, gần như là đang dùng bộ dạng chạy trốn, Vương Duyệt phóng một cái ào từ trên giường xuống, suýt chút nữa là bị ngã xuống đất. Sau đó cô ta bắt đầu mặc quần ào và giày trong cơn kinh hoàng.

Động tác của Tôn Vu Giai nhanh hơn một chút. Bởi vì cô ta phát hiện ra sự khác thường của phòng ngủ trước, cho nên hiện tại đã mặc xong quần áo rồi.

- Này, cậu chờ tôi với, đừng bỏ tôi lại đây một mình.

Vương Duyệt càng kinh hoảng hơn, cô ta sợ Tôn Vu Giai cũng sẽ bỏ chạy khỏi căn phòng ngủ vả để mặc cô ta lại đây một mình.

Cho dù chỉ ở trong chỗ này lâu thêm một giây thôi, cô ta đều cảm thấy cực kỳ sợ hãi.

- Vậy thì cậu nhanh lên.

Tôn Vu Giai lo lắng, thúc giục:

- Sớm biết thế này chúng ta nên tin lời của Miêu Tiểu Thiện nói và rời đi khỏi đây cùng bọn họ.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch