Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1027: Chuẩn Bị 1

Chương 1027: Chuẩn Bị 1

Lưu Tử vội vàng nói:

- Không sao, không sao cả, tôi chỉ thuận miệng nói àm thôi.

Cô ta sợ gây ra sự phản cảm cho Dương Gian giống như Vương Duyệt , nên mở miệng giải thích.

- Lưu Tử, hai người kia đâu? Bọn họ không đi ra cùng với cậu hay sao?

Miêu Tiểu Thiện có chút kinh ngạc khi chỉ nhìn thấy Lưu Tử mà không nhìn thấy hai người còn lại.

- Ý cậu là Vương Duyệt cùng Tôn Vu Giai ấy hả. Hiện tại chắc hai cậu ấy còn đang ngủ đây. Bọn họ căn bản không có ý định rời khỏi căn phòng ngủ. Bởi vì tôi sợ nên rời đi trước.

Nói đến đoạn này, Lưu Tử cảm thấy có chút xấu hổ, bởi vì chuyện này giống như cô ta vứt bỏ đồng đội và chạy trốn một mình vậy.

Sau khi nghe xong, trong lòng Miêu Tiểu Thiện cảm thấy có chút bất an, nên hỏi Dương Gian:

- Cậu cảm thấy hai cậu ấy có xảy ra chuyện gì không?

- Dựa theo tình huống mà nói, quỷ họa xuất hiện ở trong phòng ngủ của cậu, đó là điều không thể nghi ngờ. Hiện tại hai người đó ở trong phòng ngủ lâu như vậy, nên xác suất bị quỷ để mắt đến là không hề nhỏ. Chỉ là...

Nói đến đây Dương Gian hơi dừng lại một chút:

- Cậu từng ở trong phòng ngủ một đoạn thời gian, cũng nhìn qua bức tranh kia, nhưng cho đến giờ cậu vẫn chưa bị nó tập kích, mà quỷ họa chưa từng xuất hiện ở xung quanh đây.

- Tôi không quản được quá nhiều người, cho nên chỉ ưu tiên cậu không bị quỷ họa để mắt đến. Mục đích khi mang cậu đến sân bóng rổ là vì ở đây không có người, lại khá vắng vẻ, một khi cậu bị thứ kia để mắt đến thì tôi cũng dễ xử lý hơn.

- Là thế à...

Miêu Tiểu Thiện kinh ngạc nhìn Lưu Tử, trong lòng không khỏi xuất hiện một loại cảm động không nên lời.

Đến lúc này cô mới hiểu được vì cái gì Dương Gian lại ôm cô ra khỏi phòng và đưa đến đây.

Sau đó lại ngồi chơi ở đây lâu như vậy. Thì ra là đang âm thầm xác định xem bản thân cô có an toàn hay không.

- Reng! reng!..

Nhưng đúng lúc này ở trong sân bóng rổ đột nhiên vang lên một hồi chuông.

Không chỉ riêng sân bóng rổ, mà những nơi khác của trường học cũng xuất hiện tiếng chuông cảnh báo này.

- Có chỗ nào cháy vậy?

Lưu Tử vội vàng nhìn sang bốn phía, để xem chỗ nào cháy mà trường học lại bật chuông báo cháy.

Đương nhiên, tiếng chuông báo cháy kia không phải vì có chỗ nào xảy ra hỏa hoạn.

Dương Gian đứng dậy, xuyên qua cửa sổ hắn có thể nhìn thấy một đoàn xe kêu ỉnh ỏi đang vượt qua những người đi đường, trực tiếp chạy về phía này.

"Đến rồi?"

Nhìn lại thời gian.

Kể từ khi hắn cúp điện thoại đến giờ mới có 15 phút.

Xem ra hiệu suất làm việc của tổng bộ là cực kỳ nhanh.

Miêu Tiểu Thiện có chút khẩn trương hỏi:

- Dương Gian, bên ngoài xảy ra chuyện gì hay sao thế?

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Không có gì, tôi sắp bắt đầu làm việc rồi.



Làm việc?

Miêu Tiểu Thiện vẫn còn đang suy nghĩ xem ý nghĩa của hai từ này là gì. Nhưng rất nhanh cô đã nhìn thấy một đoàn xe chuyên dựng chạy đến trước cổng chính của sân bóng rổ.

Nếu không phải cô đã biết trước được là chuyện gì đang xảy ra thì có lẽ sẽ phải giạt mình vì trận thế như này.

Trước khi đi, Dương Gian dặn dò cô một câu:

- Ở yên chỗ này, đừng có đi lung tung. Trước khi tôi trở về không được tiếp nhận bất cứ cuộc điện thoại nào, cũng đừng gọi điện thoại cho tôi.

Miêu Tiểu Thiện gật gật đầu:

- Vâng, tôi khẽ không gây phiền phức cho cậu.

Chút tự giác ấy cô vẫn có.

Sau đó Dương Gian đưa mắt nhìn chằm chằm vào Lưu Tử đang đứng trên sân bóng rổ.

Lưu Tử cảm nhận được ánh mắt dị thường của hắn, sắc mặt có chút mất tự nhiên. Đến lúc này trong lòng cô ta đã hiểu rõ, cho dù ở tại thành phố này, Dương Gian cũng có được năng lượng không thể tưởng tượng. Dường như hắn có thể điều động được rất nhiều người, mà tiếng chuông cánh báo lúc trước của trường cũng là do hắn phân phó.

Ánh mắt Dương Gian đột nhiên trở nên lạnh lẽo.

- Cô, lập tức rời khỏi đây?

- A?

Lưu Tử cảm thấy có chút kinh ngạc, sau đó vội vàng nói:

- Tôi sẽ yên lặng chờ ở chỗ này cũng không được hay sao? Tôi sẽ bồi tiếp Miêu Tiểu Thiện, không gây phiền toái cho cậu đâu.

Vốn dĩ cô ta còn nghĩ dựa hơi vào Miêu Tiểu Thiện để đạt được một chút bảo vệ từ Dương Gian, không ngờ được là Dương Gian lại đuổi cô ta đi.

Dương Gian nói:

- Cô ấy không cần người ở cùng, tôi sẽ không nói lại lời này thêm lần nữa đâu, lập tức rời khỏi đây.

Lưu Tử mân mê bờ môi:

- Khuya như này rồi, tôi có thể đi đâu được chứ?

Dương Gian nói tiếp:

- Muốn đi đâu thì đó là việc của cô, nhưng tóm lại cô không thể ở chung một chỗ cùng Miêu Tiểu Thiện.

- Nhưng...

Lưu Tử đưa mắt nhìn về phía Miêu Tiểu Thiện, hi vọng cô sẽ nói mấy câu, đừng để cho Dương Gian đuổi cô ta đi.

Mặc dù trong lòng Miêu Tiểu Thiện có chút không nỡ, nhưng cô cho rằng cách làm của Dương Gian là có lý do của nó. Không thể nào vô duyên vô cớ đuổi người bạn cùng phòng của cô được, cho nên không nói thêm gì.

Rất nhanh.

Ở bên ngoài sân bóng rổ truyền vào tiếng bước chân. Một đám người mặc tây phục, thân thể khá cường tráng bước vào. Khiến cho sân bóng rổ không được lớn này trở nên chật chội.

Đi đầu là một người trung niên khá mập mạp, khuôn mặt khá nghiêm túc, ánh mắt lập tức nhìn về phía khán đài.

- Dương tiên sinh, tôi là người phụ trách của tiểu đổi ở trong lần hành động này, tên tôi là Vương Tuyền. Lần này phải làm phiền Dương tiên sinh chỉ đạo công việc rồi. Người bên cạnh tôi là hiệu trưởng của trường, nếu co vấn đề gì thì cứ nói, ông ta sẽ phụ trách xử lý.

Vị hiệu trưởng kia chừng 50 tuổi lập tức đi lên chào hỏi:

- Chào cậu, Dương tiên sinh.

- Vương Tuyền?

Dương Gian chần chờ một lát, sau đó hỏi:

- Ông biết được bao nhiêu về chuyện của quỷ họa?

Vương Tuyền nói:

- Tôi đã đọc qua hồ sơ về quỷ họa rồi, nên biết đều đã biết. Nếu như Dương tiên sinh ngài có quên mất chỗ nào thì cứ hỏi tôi.

- Đọc qua rồi à, đọc qua rồi thì tốt, đỡ lãng phí thì giờ của tôi. Nhưng chuyện quỷ họa xảy ra cũng không chỉ có nhiêu đó. Hiện tại chỗ này đang an toàn, chỉ là tôi không hiểu rõ lắm về quy luật giết người của quỷ họa. Để ngăn ngừa hiểm họa xảy ra, ông cần phải sắp xếp cho người bạn Lưu Tử này một chút.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch