Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 104: Đại Ca, Chúng Tôi Không Phiền Ngài Nữa

Chương 104: Đại Ca, Chúng Tôi Không Phiền Ngài Nữa

------

shared by: epubtruyendich.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Nghiêm Lực có chút lúng túng.

- Chuyện này, tôi không nghĩ được nhiều như vậy.

Dương Gian nhìn anh ta và nói:

- Có người thành công thì sẽ có người nghiên cứu, đã nghiên cứu thì chắc sẽ tìm ra một ít quy luật, có quy luật thì có cách. Con quỷ trong tay chúng ta chỉ là con cờ đầu, là thẻ đánh bạc cho cách làm cụ thể. Mặc dù thời gian không còn nhiều nhưng chưa đến mức độ phải gấp gáp như vậy. Lúc nào thì anh có thể liên hệ được với người mua.

Nghiêm Lực nói:

- Tối ngày mai.

- Được rồi, tối ngày mai cũng được, mai tôi sẽ chờ điện thoại của anh.

Dương Gian cất cây gậy, nhặt lại cây súng của Hác Thiểu Văn, sau đó bỏ đi.

Trước khi đi, hắn còn nói một câu:

- Nếu lần này lại thất bại nữa thì đừng có nói với ai là anh quen biết tôi, tự anh kiếm người khác đến nhặt xác thay anh đi.

….

Chủ tiệm sửa chữa điện thoại tên là Ngụy Quần, ông ta tự thừa nhận mình là một tên gian thương, đã dựa vào việc sửa chữa điện thoại để dùng một số thủ đoạn lừa đám người không hiểu biết nhiều, thế nhưng gần đây Ngụy Quần rất ít khi làm những chuyện như thế.

Không vì ngồi lâu dẫn đến bị bệnh trĩ hay táo bón gì đó mà do lúc nào trong đầu ông ta cũng vang vọng một khúc nhạc, chỉ có ông ta mới nghe được khúc nhạc này mà thôi, người khác không thể nào nghe thấy được. Lúc xế chiều ngày hôm nay, Ngụy Quần đang sửa điện thoại cho khách hàng, chợt ông ta nhíu mày hỏi:

- Đúng rồi, Tiểu Trịnh, cậu có nghe thấy âm thanh gì không?

Tiểu Trịnh là học đồ trong tiệm, lúc này ngồi ở bên cạnh ông ta, hắn hiếu kỳ hỏi lại:

- Ông chủ, âm thanh gì vây? Tôi không nghe thấy gì hết mà.

Ngụy Quần nói:

- Sao cậu lại không nghe thấy được chứ, giai điệu này rất quen thuộc mà.

Tiểu Trịnh nói:

- Ông chủ, có phải bệnh tình của ông lại tái phát hay không, ông mau đi khám đi.

Ngụy Quần nói:

- Đã đi khám rồi, bác sĩ bảo không có chuyện gì, chỉ là chướng ngại tâm lý, không ảnh hưởng gì đến sức khỏe. Bác sĩ bảo tôi nên nghĩ thoáng một chút, luôn luôn vui vẻ, ăn nhiều một chút, uống nhiều một chút, thích gì thì cứ mua, thỏa mãn bản thân, như vậy sẽ tốt hơn.

- Ông chủ, ngài nghe tiếng gì vậy.

Ngụy Quần nhắm mắt lại, nghiêm túc lắng nghe, sau đó nhẹ nhàng ngân nga.

- Ừ.... Là...đùng, đùng, đùng đùng... Đại khái là tiếng như thế.

Tiểu Trịnh vẫn mờ mịt, không hiểu gì hết:

- Ông chủ, tôi có nghe được cái gì đâu.

Bất chợt có một tiếng hát vang lên:

“Vào đêm trời dần dần lạnh, sương rơi đầy trên khu phố phồn hoa...”

Ngụy Quần kích động nói:

- Đúng, đúng rồi, chính là giai điệu này.

Tiểu Trịnh nói:

- Ông chủ, đây là người ta đang hát, có khách hàng đến.

- Có phải là bài hát này không?

Bất chợt Dương Gian xuất hiện, hắn đi đến và ngồi xuống trước quầy, buông chiếc điện thoại ra, trên màn hình còn đang hiển thị ra khúc nhạc đang phát.

- Đúng, đúng rồi, chính là bài hát này, làm sao cậu biết vậy?

Ngụy Quần hiếu kỳ, mở to hai mắt để nhìn nhưng khi nhìn thấy người trước mặt ông ta là Dương Gian, ông ta ngay lập tức đứng dậy, khua chân múa tay lui ra sau.

Dương Gian cười bảo:

- Ông chủ, chúng ta lại gặp nhau.

Ngụy Quần quỳ rạp xuống đất, nức nở cầu xin:

- Đại ca, tôi sai rồi.

Dương Gian nói:

- Ông không có sai.

- Không, tôi sai, tôi có tội.

Dương Gian nói:

- Ông không có tội.

Ngụy Quần nói:

- Tôi là cặn bã.

Dương Gian nói:

- Không, tôi mới là cặn bã, tôi không nên gây tổn thương cho ông, hiện tại tôi đang ăn năn.

- Không, không, không, tôi mới là cặn bã, cậu dạy rất đúng.

Dương Gian nói:

- Được rồi, nếu ông đã nói như thế thì thôi, tôi cũng không cãi với ông nữa, ông đúng là cặn bã.

- ...

Dương Gian tiếp tục nói:

- Lần này đến không phải để gây phiền phức cho ông, lần trước chúng ta hợp tác vui vẻ như thế cơ mà, tôi tin tưởng lần này cũng thế. Ở chỗ tôi có một chiếc điện thoại di động, ông có thể mở khóa giúp tôi không, tôi chỉ cần danh bạ của nó thôi.

Hắn lấy ra chiếc điện thoại di động của Hác Thiểu Văn. Ngụy Quần thấy hắn lấy điện thoại ra, hoảng hốt vung tay.

- Nhanh, nhanh cầm đi đi, cậu cần điện thoại nào thì cứ lấy, đừng tổn thương tôi là được.

Xem ra chuyện lần trước đã để lại dấu ấn sâu đậm trong lòng ông ta.

Dương Gian hỏi:

- Có thể mở nó trong vòng một tiếng đồng hồ hay không?

Ở một bên, Tiểu Trịnh nói:

- Còn phải xem của hãng nào sản xuất đã.

Dương Gian ném điện thoại cho cậu ta.

- Loại này thì sao?

Tiểu Trịnh nói:

- Điện thoại của anh đã được mã hóa rồi, tôi có thể lấy dữ liệu từ trong bộ nhớ của nó nhưng một khi làm như thế thì chiếc điện thoại này sẽ bị hủy, không thể dùng được nữa.

Dương Gian:

- Không sao, không cần quan tâm điều đó, tôi chỉ cần danh bạ của nó thôi, phải mất bao lâu?

- Khoảng nửa tiếng thôi.

Dương Gian nói:

- Được rồi, nếu làm xong trong vòng nửa giờ tôi sẽ cho cậu một ngàn đồng.

Tiểu Trịnh nói:

- Yên tâm, anh cứ để đó cho tôi.

Dương Gian gõ gõ trên quầy bán hàng:

- Ông chủ, ông chủ, đừng núp nữa, lại đây tôi hỏi chút.

Ngụy Quần cẩn thận hỏi:

- Đại, đại ca, ngài cần hỏi cái gì?

Dương Gian hỏi:

- Có cách gì có thể gọi cho người khác mà không phải nghe không?

Ngụy Quần có chút sợ hãi nói:

- Có a, nhập số điện thoại vào máy tính, dùng máy tính để gọi, sau đó điều khiển máy tính từ xa là được.

Dương Gian nói:

- Ý kiến hay, không hổ là người trong nghề, xem ra tôi tìm đúng người rồi, chỗ ông có máy tính không? Cho tôi mượn dùng một lát.

Sao Ngụy Quần dám trả lời là không được, lập tức mở miệng nói:

- Trong nhà tôi có một cái, tôi có thể điều khiển nó từ đây, có việc gì cậu cứ nói, tôi sẽ làm giúp cậu.

Dương Gian lại nói:

- Lúc đó phiền ông cứ làm như thế này, như này nhé! À mà đúng rồi, trong nhà ông không có ai chứ.

Ngụy Quần nói:

- Không, không có ai hết, chỗ đó do con trai tôi thuê cho tôi, bình thường tôi chỉ ở một mình.

- Vậy là tốt.

Không lâu sau, đã lấy được dữ liệu và hiển thị trên máy tính của Tiểu Trịnh.

- Ông chủ, gửi được chưa?

- Gửi, gửi đi.

Mặc dù Ngụy Quần không biết Dương Gian muốn làm cái gì nhưng không dám từ chối.

Đối với loại người này, bất kể là điều gì cũng phải đáp ứng hắn trước tiên, sau đó dụ dỗ cho hắn hài lòng rời đi là được. Dương Gian đi vào trong tiệm.

- Không phiền thì để cho tôi đến thao tác.

Ngụy Quần lập tức nói:

- Không phiền, không hề phiền, cậu muốn làm gì cũng được.

Ông ta tranh thủ thời gian ra hiệu cho Tiểu Trịnh, Tiểu Trịnh chi chỉ vào giao diện phần mềm trên màn hình và nói:

- Chỉ cần nhấn vào đây là có thể gọi, chỗ này là thay đổi số điện thoại, nhập số điện thoại chỗ này.

Dương Gian nói:

- Rất tốt, chỗ này không nghe được âm thanh đúng không?

Tiểu Trịnh nói:

- Máy tính này không gắn loa nên không nghe được.

Dương Gian nói:

- Được rồi, mấy người ra ngoài đi, tôi làm việc xong thì vào lại.

Tiểu Trịnh sững sờ một lát nhưng còn chưa kịp hiểu ra chuyện gì, cậu ta đã bị Ngụy Quần lôi ra ngoài.

- Đại ca, vậy chúng tôi không làm phiền ngài nữa, ngài cứ làm việc đi.

Ngụy Quần ước gì cách hắn càng xa càng tốt, Dương Gian không để ý đến hai người mà truy cập vào diễn đàn lúc trước, có điềuhiện tại đã bị xóa, xem ra lần trước hắn nhắc nhở Lưu Tiểu Vũ đã khiến quốc gia chú ý đến cái này rồi.

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 13230897






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch