Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1040: Hoàn Hảo 2

Chương 1040: Hoàn Hảo 2

Nhưng dường như hắn ta đã có giác ngộ tốt cho điều này rồi.

Bước chân của Vương Tuyền rất kiên quyết, cũng rất vững vàng, nhưng sắc mặt lại rất khó coi, thân thể cũng đang căng thẳng cao độ, nhưng hắn ta lại không hề lùi bước.

Chứng kiến quỷ đang cách bản thân càng ngày càng gần, dù tố chất tâm lý có tốt đến mấy đi nữa, hắn ta cũng nhịn không nổi mà phải toát mồ hôi hột.

Đây chính là quỷ thực sự đó.

Bất cứ động tác nào của nó đều có thể giết chết hắn ta.

- Rất can đảm.

Dương Gian chứng kiến được cảnh này, cũng không thể không bội phục lòng gan dạ của người này.

Biết rõ sự nguy hiểm của quỷ, vậy mà còn dám đi đến gần. Đây không phải là điều mà người bình thường có thể làm được.

Hắn bắt đầu thúc giục.

- Chạy đi, nếu đã quyết định hành động thì nên nhanh một chút, đừng để tôi phải chờ quá lâu.

Dũng khí chỉ là nhất thời, Dương Gian không muốn theo thời gian kéo dài mà số dũng khí này của hắn ta lại biến mất.

Vương Tuyền cắn chặt răng, nhìn lấy con quỷ chỉ còn cách bản thân có ba bốn mét. Không nói bất cứ lời nào, kiên trì chạy tiếp về phía của Dương Gian. Trong tay hắn ta vẫn nắm chặt lấy cái túi, độ lớn của cái túi này có thể chứa được bức tranh sơn dầu.

Rất nhanh.

Hắn ta đã chạy ngang qua người của con quỷ kia.

Khi đến gần người của con quỷ kia, Vương Tuyền chỉ cảm nhận được một cỗ khí tức âm lãnh của thi thể xâm nhập qua, thế nhưng ngoại trừ điều đó ra, thì tất cả đều bình thường.

Quỷ không có tập kích hắn ta.

Vương Tuyền thuận lợi lách qua bên người của con quỷ.

Đầu hắn ta cũng bớt căng thẳng đi một chút, dường như không nghĩ đến mọi chuyện sẽ nhẹ nhàng như vậy. Con quỷ kia cứ thế mà bỏ mặc cho hắn ta chạy qua.

Nhịn không được nên hắn ta quay đầu ra sau một chút, ngay khi nhìn thấy quỷ vẫn không có bất cứ động tĩnh nào, hắn ta nhất thời thầm cảm thấy may mắn.

Hai người đội viên đang chăm chăm vào hắn ta thấy vậy cũng thầm thở phào một hơi.

Hữu kinh vô hiểm.

Vương Tuyền thấy bản thân đang cách Dương Gian càng ngày càng gần, nhịn không được mở miệng nói:

- Dương tiên sinh, may mắn không có làm nhục mệnh.

Đúng lúc này sắc mặt Dương Gian đột nhiên thay đổi, ánh mắt dừng lại ở sau lưng của Vương Tuyền.

Quỷ, đột nhiên có động tác với thời điểm này.

Vốn dĩ đứng yên ở đó không nhúc nhích, nhưng lúc này quỷ lại đột nhiên quay đầu, sau đó dùng khuôn mặt mông lung, không thể nhìn rõ ngũ quan kia hướng về phía Vương Tuyền. Kế tiếp nó từ từ bước về phía của hắn ta.

Vương Tuyền đã phát động điều kiện giết người của quỷ hay sao?

Vương Tuyền cũng chú ý đến sự thay đổi trong ánh mắt của Dương Gian, khi chứng kiến điều đó, nhất thời thân thể hắn ta có chút cứng đờ.

Chẳng lẽ cái suy đoán đáng sợ kia lại xuất hiện.

- Tiếp tục bước đi, đừng có ngừng lại, tất cả giao cho tôi xử lý.

Dương Gian lạnh nhạt nói, mắt hắn nhìn chằm chằm vào con quỷ đang tới càng ngày càng gần kia.

Nghe Dương Gian nói như thế, mặt mũi Vương Tuyền lập tức đổ đầy mồ hôi, tóc gáy dựng hết cả lên.

Quả nhiên suy đoán của hắn ta không hề sai, quỷ đang đi theo hắn ta.

Những người khác sợ hãi, nhưng Dương Gian lại không hề sợ, bởi vì điều này đối với hắn mà nói lại là một cơ hội tốt.

Một cơ hội có thể giúp hắn xử lý quỷ họa mà không phải trả giá.

Rất nhanh.

Vương Tuyền đi đến gần, đã đến trước mặt của Dương Gian.

Con quỷ đi ra từ bức tranh cũng đi theo hắn ta mà đến, một đôi tay tái nhợt như đồ sứ kia chợt giơ lên phía trước, giống như nó muốn bắt lấy bả vai của Vương Tuyền.

Vương Tuyền đột nhiên cảm nhận được một cỗ khí tức âm lãnh quen thuộc. Ánh mắt hơi liếc xéo ra sau, lập tức chứng kiến thấy một đôi tay sắp chạm vào bả vai của hắn ta, thì cả người lập tức rơi vào tuyệt vọng.

Quỷ đang ở sau lưng hắn ta.

Nhưng đúng lúc này, Dương Gian ở phía trước lại nhanh chóng giơ tay ra và nắm lấy bàn tay tái nhợt kia, khiến cho quỷ không thể nào tiếp xúc với Vương Tuyền được.

Quỷ đột nhiên cứng đờ.

Bởi vì áp chế đã hình thành.

Dương Gian dùng slot áp chế kia cho con quỷ này.

Chỉ cần nó không phải là ngọn nguồn thực sự của quỷ họa, thì hẳn là hắn có thể ngăn chăn được.

Sau một giây, thân thể của con quỷ đi ra từ bức tranh kia đột nhiên vỡ tung, sau đó biến mất, để lại một đống tro giấy màu xám trắng, sau đó bị gió thổi nhẹ văng ra tứ tán.

Nhưng cảnh vật xung quanh vẫn tối tăm như trước, ánh đèn vẫn còn ảm đạm.

Điều này có nghĩa là quỷ vực vẫn còn.

Dương Gian đột nhiên quay đầu nhìn về phía quỷ họa ở sau lưng và nói:

- Tao biết mà, thiếu chút nữa là bị mày lừa rồi.

Những thứ xung quanh quỷ họa bắt đầu thay đổi, khung ảnh lồng kính trực tiếp biến mất, thay vào đó là một bức tường vuông vắn.

Nhưng trên vách tường này lại có chút gồ ghề, chỗ gồ kia hơi run rung, sau đó xuất hiện một cái bóng màu đen không đầu. Đây là ký hiệu do Dương Gian để lại.

Hắn buông bỏ sự áp chế đối với bức tranh, nhưng lại dùng quỷ ảnh để lưu lại ký hiệu trên đó.

Nếu bức tranh đã không thể chạy thì quỷ ảnh có thể trông chừng vị trí của nó.

Suy đoán này hoàn toàn chính xác.

Dương Gian nhanh chóng dùng bàn tay quỷ đụng lấy vách tường.

Vách tường lập tức biến mất, bức tranh lại lần nữa hiện ra.

Nhưng chỗ trống vừa rồi của bức tranh đã không còn nữa, thay vào đó là một người. Một cô gái với khuôn mặt mơ hồ, mặc quần áo màu đỏ cùng đôi tay tái nhợt giống như đồ sứ đang vươn ra từ trong bức tranh và rũ xuống giữa không trung.

Bộ dạng của nó giống y như đúc với con quỷ trước khi bị áp chế.

Chỉ là con quỷ này vậy mà chuẩn bị đi ra khỏi bức tranh một lần nữa.

Sắc mặt Dương Gian trầm xuống.

"Khởi động lại?"

Nói như vậy bức tranh mới là ngọn nguồn của chuyện linh dị, bất kể hắn có hạn chế con quỷ vừa mới đi ra kia bao nhiêu lần, thì bức tranh có thể tạo ra một con quỷ như vậy một lần nữa.

Với lại, nếu con quỷ bên trong bức tranh mà đi ra ngoài, thì dù hắn có áp chế bức tranh, cũng không thể nào xử lý chuyện linh dị. Nhất định phải chờ đến lúc quỷ và bức tranh hợp lại cùng một chỗ mới được.

Bởi vì chỉ khi hai thứ này gộp lại mới được coi là quỷ họa hoàn chỉnh.

Nếu chỉ đơn thuần hạn chế một thứ, sẽ không có cách nào xử lý chuyện linh dị của quỷ họa hoàn toàn.

Sau khi biết được điều này, trong lòng Dương Gian có chút cao hứng, nhưng lại nhiều thêm một tầng bóng ma.

Bởi vì độ khó khăn của việc này quá lớn.

Sau khi Dương Gian thành công áp chế bức tranh hoàn chỉnh, chỉ trong chốc lát, ánh đèn xung quanh đột nhiên lóe lên, sau đó trở nên sáng rõ. Bọn họ bắt đầu nghe được những âm thanh từ tầng dưới, cảm giác âm lãnh cũng đã biến mất.

Quỷ vực biến mất, không còn nữa.

Đôi tay đang duỗi ra kia cũng không thấy, mà một lần nữa trở lại thành hình vẽ bên trong bức tranh.

Bức tranh sơn dầu trở lại với bộ dạng lúc trước của nó, không có bất cứ điều khác thường nào.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch