Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1043: Khôn Vặt 1

Chương 1043: Khôn Vặt 1

Đọc chương nào THÍCH chương đó để dịch giả có động lực các bạn ơi!

---

Khi Dương Gian rời khỏi ký túc xá và trở lại sân bóng rổ, thì vốn dĩ sân bóng rổ vắng tanh đã chứa đầy học sinh. Những người học sinh này tụ tập tốp năm tốp ba lại với nhau, đang đứng tám chuyện về ngày hôm nay. Khiến cho sân bóng rổ yên tĩnh trở nên ồn ào.

Hắn nhíu mày, khó chịu nói:

- Vì sao lại sắp xếp những người học sinh khác đến chỗ này?

Một người nhân viên phụ trách nhiệm vụ canh gác ở chỗ này nhìn thấy Dương Gian, thì lập tức đi đến và nói:

- Dương tiên sinh, là như thế này, những người học sinh này ít hoặc nhiều đều có tiếp xúc qua với lệ quỷ. Vì nghĩ cho sự an toàn của tất cả mọi người nên mới sắp xếp bọn họ lại cùng một chỗ với nhau. Như vậy, nếu có chuyện gì xảy ra cũng dễ quản lý và xử lý. Còn nếu tùy tiện để cho những người học sinh này đi lung tung, nói không chừng sẽ mang đến ảnh hưởng cực lốn. Dù sao cũng cần phải đảm bảo sự an toàn cho những người khác.

- Cho nên?

Dương Gian nhìn chằm chằm vào người kia rồi nói tiếp:

- Mấy người tụ tập bọn họ lại một chỗ, để dẫn phát chuyện linh dị xảy ra, sau đó cho bọn họ chết chùm luôn đúng không?

Người nhân viên công tác kia tỏ ra sững sờ một lát, sau đó lập tức giải thích:

- Sao có thể chứ, không phải là vẫn còn Dương tiên sinh hay sao. Dựa vào năng lực của Dương tiên sinh, ngài hoàn toàn có đủ năng lực để ứng phó với bất cứ tình huống nào xảy ra.

Dương Gian lạnh lùng nói:

- Nói như vậy có phải là mấy cậu muốn tôi đi chùi đít cho các cậu phải không? Với lại là ai nói cho cậu biết, nếu xảy ra chuyện thì tôi nhất định sẽ chạy đến xử lý vậy. Là ai nói ra ý định này? Để người đó đến gặp tôi.

Người nhân viên công tác này thấy thái độ của Dương Gian có chút căng thì tỏ ra hơi do dự một chút.

Dương Gian trầm giọng nói:

- Nhiệm vụ ngày hôm nay còn chưa có kết thúc đâu. Trước đó tôi vẫn còn là người phụ trách của các cậu, nếu không tuân theo mệnh lênh, tôi không ngại tiễn cậu lên đường đâu.

- Vâng, Dương tiên sinh.

Cảm nhận được ánh mắt băng lãnh của Dương Gian, cả người của người kia chợt run lên một chút.

Đừng có thấy Dương Gian trẻ tuổi mà lầm, hắn ta không hề nghi ngờ lời của Dương Gian nói, hắn thật sự dám giết người ở chỗ này.

Ngự quỷ nhân đều là một đám người điên không chịu giảng đạo lý.

Nhìn thấy người này vội vã rời đi, Dương Gian mới chậm rãi thu hồi ánh mắt lạnh lùng kia.

Quả nhiên, không phải ai cũng đều có giác ngộ giống như Vương Tuyền, có một ít người là nhân tài, nhưng cũng có không ít người là phế vật trà trộn vào trong này.

Không biết làm việc, chỉ biết bày ra mấy trò khôn vặt.

- Dương Gian, chỗ này.

Bất chợt ở trên khán đài của sân bóng rỗ trền đến tiếng gọi của Miêu Tiểu Thiện.

Nét lạnh lùng trên mặt của Dương Gian nhanh chóng biến mất, thay vào đó là vẻ tươi cười. Hắn đi đến và hỏi:

- Sao rồi, nãy giờ không có chuyện gì xảy ra chứ.

- Không, tôi ở chỗ này rất an toàn, không xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Cậu không có việc gì thì tốt, trước đó tôi thấy toàn bộ đèn trên ký túc xá đều bị tắt, còn tưởng là cậu đã gặp phải nguy hiểm đây.

Khuôn mặt của Miêu Tiểu Thiện có chút căng cứng, lộ rõ vẻ khẩn trương.

Dương Gian nói:

- So với chuyện ở trường Thất Trung thì dễ dàng hơn nhiều, ít ra sẽ không hề nguy hiểm đến tính mạng.

Miêu Tiểu Thiện cẩn thận từng li từng tí dò hỏi:

- Đã giải quyết được rồi à? Quỷ có còn xuất hiện lại nữa không? Cậu cần phải cẩn thận một chút, nếu không được thì trốn đi, không cần thiết phải dây dưa với thứ kia đâu.

- Có một số việc không thể nào trốn tránh được. Hiện tại quỷ có xuất hiện ở chỗ này nữa không tôi cũng không biết được. Bởi vì còn có quá nhiều thứ chưa thể thăm dò rõ ràng, còn cần phải quan sát thêm một đoạn thời gian nữa.

Dương Gian trầm ngâm một lát rồi nói tiếp:

- Cho nên cậu, còn có những người bạn cùng phòng còn sống sót kia, nguy hiểm của các cậu còn chưa được giải trừ đâu. Nhưng tôi nghĩ vấn đề này hẳn sẽ không hề lớn.

Bức tranh đã bị giam giữ và mang đi rồi, nên khả năng ngôi trường này bị cuốn vào chuyện linh dị là rất nhỏ.

Điều duy nhất hắn lo lắng chính là chưa thể nào thăm dò ra được quy luật giết người của quỷ họa.

Cùng một chỗ chưa chắc đã không có khả năng xuất hiện bức tranh sơn dầu thứ hai.

Đương nhiên đây chỉ là suy đoán của hắn mà thôi, Dương Gian còn chưa có đạt được tin tức về phương diện này, nên không dám chắc chắn.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Tôi không sao, cậu không cần phải lo lắng cho tôi. Cậu hẳn là nên quan tâm bản thân mình nhiều một chút.

Dương Gian nói:

- Ngay cả chính tôi còn không biết bản thân mình có thể sống được thêm bao lâu, thì cần gì phải quan tâm nhiều như thế chứ. Vẫn là câu nói lúc trước, có bất cứ chuyện gì đều phải gọi cho tôi biết. Mấy ngày hôm nay tôi đều ở lại trong thành phố, nhưng qua một đoạn thời gian nữa tôi sẽ trở về thành phố Đại Xương. Cho nên sau này cậu cố gắng ít gặp những chuyện nguy hiểm đi, nếu không sau này tôi muốn đi cứu cậu cũng không dễ dàng đâu.

Miêu Tiểu Thiện khích lệ nói:

- Tôi biết rồi. Nhưng mà cậu yên tâm đi, cậu nhất định có thể sống sót, tôi rất tin tưởng vào cậu, dù sao trước giờ cậu đánh nhau chưa khi nào để bị thua.

Dương Gian cười lạc một tiếng:

- Đánh nhau không có thua, đó là vì đối thủ là người. Nhưng nếu là quỷ thì không chắc, mà thôi, nói điều này với cậu cũng vô dụng, rời khỏi đây trước đi.

Miêu Tiểu Thiện hỏi:

- Đi đâu?

Dương Gian nói:

- Đương nhiên là đưa cậu trở về phòng ngủ để đi ngủ, chứ muộn như thế này rồi mà cậu còn đòi đi đâu nữa.

Sắc mặt Miêu Tiểu Thiện thay đổi.

- A, lại trở về phòng ngủ?

Dương Gian nói:

- Hiện tại căn phòng ngủ đó chính là nơi an toàn nhất trong toàn bộ khu ký túc xá. Sau khi xảy ra chuyện một lần, xác suất xảy ra chuyện đó lần thứ hai ở đó sẽ là cực kỳ thấp, thấp hơn rất nhiều so với những chỗ khác. Bởi vì quỷ đã loại bỏ hết tai họa ngầm ở chỗ đó rồi.

Mặc dù điều này là một đạo lý, nhưng nó vẫn khiến cho người nghe cảm thấy rùng mình.

Miêu Tiểu Thiện cẩn thận từng li từng tí hỏi:

- Chỉ có hai người chúng ta hay sao?

Dương Gian nói:

- Không, sau khi đưa cậu về phòng ngủ tôi cần phải rời đi khỏi đây. Hôm nay tôi còn có một số chuyện chưa làm xong, cho nên cần phải đi.

Miêu Tiểu Thiện vội vàng túm lấy cánh tay của Dương Gian rồi nói:

- Vậy tôi không muốn trở về phòng ngủ đâu, tôi muốn đi cùng với cậu.

Dương Gian nhìn cô và nói:

- Cậu sợ?

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Có một chút.

Dương Gian nói:

- Vậy tôi sẽ kêu cô bạn cùng phòng vừa nãy của cậu đi cùng với cậu. Cô ta và cậu từng trải qua chuyện này với nhau, nếu cậu an toàn, cô ta cũng sẽ an toàn. Nếu cậu gặp phải nguy hiểm, cô ta cũng sẽ gặp phải chuyện tương tự. Còn việc đi theo tôi sẽ chỉ khiến cậu chết nhanh hơn mà thôi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch