Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 106: Quy Cũ

Chương 106: Quy Cũ

------

shared by: epubtruyendich.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Nghiêm Lực cười nói:

- Nguy hiểm gì, đây là câu lạc bộ, giao dịch ở chổ này rất an toàn.

Dương Gian nói:

- Vẫn nên cảnh giác một chút, lúc trước là do người trong câu lạc bộ để lộ tin tức, bằng không mấy người bình thường kia sao có thể có được thông tin đó.

- Chuyện này cũng đúng.

Sau một hồi trò chuyện, hai người bọn hắn đã ngồi thang máy đi lên đến tầng 5.

Cửa mở ra là một cái đại sảnh rất khang trang, hào nhoáng.

Vì người trong đại sảnh không nhiều nên hai người Dương Gian và Nghiêm Lực đi lập tức thu hút được sự chú ý của toàn bộ mọi người.

Nghiêm Lực?

Chỉ liếc mắt qua, bọn họ đã nhận ra được Nghiêm Lực nhưng lại nhìn Dương Gian hơi lâu. Bấy giờ có một người đàn ông trung niên cười lớn, đứng dậy từ ghế salon, sau đó đi lại hoan nghênh.

- Ha ha, Nghiêm Lực, cậu đến rất đúng lúc, nãy giờ chúng tôi đang thảo luận về cậu đây, cậu giỏi lắm, mới mấy ngày không gặp đã phát tài rồi, nghe nói cậu bắt được một con quỷ. Nhưng loại chuyện như thế này mà làm một mình thì nguy hiểm lắm, sao không nhờ chúng tôi giúp đỡ. Có tiền thì phải để cho mọi người cùng kiếm chứ.

Hình như Nghiêm Lực có ác cảm với người này, anh ta nói:

- Trương Hàn, chuyện lần trước tôi còn chưa có tính toán với ông, ông còn mặt mũi để nhắc đến chuyện này hay sao.

Tựa hồ lần trước anh ta bị thua thiệt bởi tên Trương Hàn này. Trương Hàn híp mắt đánh giá Dương Gian.

- Ha ha, chút chuyện nhỏ lúc trước mà cậu nhớ dai vậy sao, tôi còn tưởng cậu quên rồi chứ, tất cả mọi người đều là đồng bệnh tương liên thì cần gì phải phân chia rõ ràng như thế chứ? Anh bạn trẻ này là ai vậy? Không phải là tiểu đệ cậu mới thu nhận đó chứ.

Nghiêm Lực nói:

- Tên cậu ta là Dương Gian, là ngự quỷ nhân mới, lần này tới cùng tôi để bàn chuyện làm ăn. Hi vọng mọi người có thể nẻ mặt tôi, đừng làm khó cậu ta.

Trương Hàn cười ha ha nói:

- Cái gì mà bảo là gây khó dễ chứ, chúng ta đương nhiên hoan nghênh người mới rồi nhưng không thể thay đổi quy củ được.

Nghiêm Lực không nói gì, không để ý đến tên Trương Hàn mà dẫn Dương Gian đi vào trong.

- Cậu chờ ở chỗ này một lát, tôi đi gọi người kia nhé?

Dương Gian gật gật đầu:

- Không sao đâu.

Nghiêm Lực nói:

- Cậu cẩn thận một chút, mấy người này không được bình thường, nếu có chuyện gì thì cứ nhịn trước đã, không cần nói chuyện với bọn chúng.

Dương Gian nói:

- Tôi sẽ cố gắng.

Nói xong, Nghiêm Lực đi vào một lối khác. Thế nhưng, anh ta vừa mới đi, mấy người ở chỗ này đều đồng loạt nhìn về phía Dương Gian.

- Người mới? Nhìn giống trẻ con vậy, hắn bao nhiêu tuổi rồi, đã trưởng thành chưa?

- Nhìn qua thì chắc vẫn còn là học sinh, còn trẻ như thế đã trở thành ngự quỷ nhân, ài, có chút đáng tiếc.

- Có muốn đùa giỡn một chút không? Dù sao cũng đang rảnh.

- Đương nhiên, tránh cho như khi Nghiêm Lực mời đến, ỷ vào bản thân có chút năng lực mà không coi ai ra gì. Trước tiên phải cho hắn chịu chút thiệt thòi, phải ngoan ngoãn một chút, như thế mới an tâm. Tiện thể thử xem năng lực của hắn là gì, đồng thời nói cho hắn biết quy củ của người mới.

Có hai người ngồi uống rượu trước quầy Bar, một tên trong đó nhếch miệng cười, cầm chén rượu đi đến.

Diệp Tuấn lảo đảo đi đến, hắn ta đưa tay ra cười nói:

- Chào anh bạn, tự giới thiệu một chút, tên tôi là Diệp Tuấn, là thành viên của câu lạc bộ này, giống như cậu, là ngự quỷ nhân.

- Dương Gian.

Dương Gian định nắm tay lễ phép chào hỏi nhưng ngay khi vừa mới nắm tay, Dương Gian cảm thấy tay của Diệp Tuấn lạnh như băng, giống như người chết. Cũng tại lúc này, lòng bàn tay hắn vỡ ra một vết rách, một con mắt không bị khống chế xuất hiện, lòng bàn tay hắn tỏa ra ánh sáng màu đỏ, trên bàn tay hắn dính một dấu tay màu đen.

Trương Hàn ở một bên lắc đầu, thở dài nói ra:

- Đừng có nắm tay tên đó, tên đó là tay quỷ Diệp Tuấn, tay hắn ta có thể nguyền rủa, trời ạ, sao cậu lại bất cẩn như vậy. Đúng là ngu ngốc, nếu dính phải thứ này, không qua ba ngày cậu sẽ biến thành bùn nhão, đây chỉ là một bàn tay thôi đó, nếu thêm mấy bàn tay chắc chắn cậu không sống quá một phút.

- Tình trạng hiện tại của cậu rất tệ, mau để Diệp Tuấn xóa nguyền rủa đi, thứ đó chỉ có tên đó mới xóa được.

Dương Gian nhìn dấu tay màu đen trong long bàn tay.

- Ý là gì?

Diệp Tuấn tùy tiện ngồi xuống, sau đó nói:

- Là Dương Gian đúng không? Người mới, khi đi vào lại không chào hỏi ai thì cũng thôi nhưng không hiểu quy củ thì thật không lễ phép a. Có điều chúng tôi đều là người hào phóng, không tính toán nhiều với cậu nhưng có mấy câu tôi phải nói thẳng. Cuộc giao dịch hôm nay của hai người, chúng tôi muốn rút 50% lợi nhuận, tuy nhiên cậu cứ yên tâm, chỉ có lần này thôi, không có lần sau. Tất nhiên tôi cũng không hưởng số tiền này một mình đâu, là phân chia cho cả câu lạc bộ. Chờ sau khi cậu trở thành thành viên của câu lạc bộ, cậu sẽ được phân chia tiền lời của người mới.

Dương Gian nhìn dấu tay quỷ trong lòng bàn tay, hắn nói:

- Có quy củ này à, tại sao Nghiêm Lực không nói với tôi?

Diệp Tuấn lắc đầu, lắc lắc chén rượu trong tay:

- Cậu ta đương nhiên sẽ không nói cái này với cậu, lúc trước cậu ta phải chịu đau khổ nhiều, dù sao người trẻ tuổi cũng dễ xúc động mà.

Dương Gian lắc đầu nói:

- Không đúng.

- Hả?

- Tôi chỉ biết là vừa rồi mày muốn chơi chết tao, cho nên...

Vốn dĩ đang ngồi bình tĩnh, đột nhiên trong nháy mắt Dương Gian hành động, không biết từ lúc nào rút ra một khẩu súng lục chỉ thẳng vào đầu của Diệp Tuấn.

- Súng lục đặc chế? Anh bạn, tỉnh táo một chút.

Diệp Tuấn liếc mắt nhìn một chút, khi thấy được khẩu súng lục màu vàng óng thì lập tức ý thức được có gì đó không ổn. Loại súng này chính là thứ chuyên môn dùng để đối phó với ngự quỷ nhân. Sau một giây, Dương Gian nổ súng.

- Đoàng!

- Đoàng! Đoàng!

Phát súng thứ hai, thứ ba liên tục vang lên...

- Con mẹ nó.

Trương Hàn đứng ở một bên thấy cảnh như thế, có chút hoảng sợ lùi lại mấy bước, những người uống rượu ở quầy Bar cũng sửng sốt.

Chuyện gì xảy ra vậy?

Vì sao lại có tiếng súng, đã xảy ra chuyện gì rồi?

Dương Gian bắn hết toàn bộ đạn, đầu của Diệp Tuấn đều đã vỡ vụn, không có chảy máu, chỉ có một ít nước màu đen cùng hôi thối của thi thể, Diệp Tuấn lập tức tỏa ra một mùi thối tràn ngập trong phòng.

Lúc tiếng súng mới dừng lại, Diệp Tuấn không còn động đậy, té trên ghế salon. Dương Gian đặt khẩu súng lục trên bàn, lạnh lùng nhìn xung quanh một lượt.

- Đây là quy của của Dương Gian tôi, mấy người có ai muốn nói quy củ với tôi không?

Tiếng súng dừng lại khiến không khí trong đại sảnh cũng yên lặng theo.

Dương Gian ngồi trên ghế salon, sự bình tĩnh của hắn lộ ra sự lạnh lùng cùng quỷ dị, hắn nhìn toàn bộ người trong đại sảnh một lượt, thi thể của Diệp Tuấn ngã bên cạnh, nước từ xác chết chảy ra rồi lan dần ra xung quanh, bắn hết một băng đạn từ cây súng lục đặc chế khiến cáo đầu bị bắn nát bươm. Từ lúc bắt đầu đến lúc kết thúc không qua 10 giây. Rất gọn gàng, hơn nữa rất tàn nhẫn, Dương Gian không có ý định nói chuyện với Diệp Tuấn.

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 13230897






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch