Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1075: Nguyền Rủa Của Hộp Nhạc

Chương 1075: Nguyền Rủa Của Hộp Nhạc

Đọc chương nào THÍCH chương đó để dịch giả có động lực các bạn ơi!

---

Còn bức ảnh đã bị cắt lúc trước thì hắn ta không tiếp tục sử dụng nó nữa, bởi vì nó không còn hoàn chỉnh, nên không cách nào phát động quy luật giết người của cây kéo quỷ.

Cho nên một bức ảnh chỉ có thể sử dụng một lần.

Nhưng đối với hắn ta mà nói, cùng là một bức ảnh, hắn ta có thể copy ra mấy chục tấm, thậm chí mấy trăm tấm cũng được, đây là điều hoàn toàn bình thường.

Lần này, Phương Thế Minh lại cầm cây kéo quỷ và cắt vào bức ảnh của Dương Gian.

Chỉ một nhát nữa thôi là có thể cắt đầu của Dương Gian thành hai nửa.

Nếu như này mà còn không chết vậy... Phương Thế Minh hơi đưa mắt nhìn xem tình hình xung quanh.

Căn phòng tối mù tối mịt, cũng những mùi vị khác thường càng ngày càng nồng. Lúc này đã có mấy hình người tàn khuyết đứng sát bên cạnh hắn ta, thậm chí có một số con còn sắp sửa dính lên trên người của hắn ta. Bàn làm việc trước mặt đã không còn được hoàn chỉnh, bên trên dính đầy máu tươi, chồng chất hàng đống thi thể tàn khuyết.

Có những chiếc đầu người trắng bệch đang nhắm mắt, quay về phía này, cũng có một vài đôi chân quỷ dị đứng yên tại chỗ, hay những ngón tay đứt gãy đang liên tục ngọ nguậy.

Bên trong những bộ phận tàn khuyết này đang ẩn giấu một con quỷ nào đó.

Một khi chạm phải nguyền rủa thực sự, Phương Thế Minh sẽ phải gánh chịu hậu quả đáng sợ từ cây kéo quỷ.

Phương Thế Minh không biết hậu quả này sẽ như thế nào, nhưng chắc chắn sẽ không phải là một chuyện tốt.

Cho nên sử dụng cây kéo quỷ hai lần trong một khoảng thời gian ngắn đã là cực hạn của hắn ta. Nếu như phối hợp thêm quỷ nến thì hắn ta có thể nhân lúc quỷ nến còn chưa bị tắt, còn có khả năng ngăn cản toàn bộ những thứ xung quanh, hắn sẽ có thể sử dụng thêm cây kéo quỷ.

Nhưng hiện tại, ở trong tay của Phương Thế Minh tạm thời không có quỷ nến, cho nên sau khi sử dụng lần thứ hai, bất kể kết quả như thế nào, hắn ta đều phải ngừng sử dụng cây kéo quỷ.

Nhưng hắn ta dám chắc, chỉ cần hai lần là đã đủ để xử lý Dương Gian. Hắn không thể nào còn sống sót được sau khi bị hắn ta tấn công hai lần.

Cho dù Dương Gian không bị chết vì cây kéo quỷ thì cũng chết vì lệ quỷ khôi phục.

Kết quả cuối cùng, Dương Gian sẽ chết.

Bàn tay gầy guộc, khẳng khiu của Phương Thế Minh hơi động một chút, tấm ảnh lần này cũng biến hóa giống y như bức ảnh lần trước. Màu sắc tươi đẹp của tấm hình lập tức bị phai màu, trở nên cũ kỹ. Đây chính là nguyền rủa của cây kéo quỷ, sau đó hình người của Dương Gian ở trong bức ảnh cũng dần dần trở nên mơ hồ, một lớp nước sơn màu đỏ như máu đang dần dần ô nhiễm lấy bức ảnh.

Nguyền rủa đang phản ứng lại một số tình huống của nhân vật trong bức ảnh, loại biểu hiện mơ hồ này chứng tỏ nhân vật trong tấm hình đang sử dụng một số thủ đoạn nào đó nhằm chống đối lại với năng lực của quỷ.

Tiếc là đến cuối cùng năng lực của cây kéo quỷ vẫn còn thiếu mất một chút.

Nhân vật trong tấm hình không có hoàn toàn biến mất, lớp nước sơn màu đỏ đậm kia cũng không thể nào xóa sạch tấm hình được.

Cây kéo quỷ ở trong tay Phương Thế Minh không nhận bất cứ trở ngại nào, cứ thế cắt một đường vào bên trong tấm hình. Vết cắt không ngừng dài ra, rất nhanh đã đến được trán của Dương Gian ở trong tấm hình.

Hắn ta lập tức quay ngang cây kéo, khiến cho vị trí trên trán, cách đầu lông mày một đoạn của Dương Gian hoàn toàn bị xé rách.

Sau khi bị cắt mất đầu khả năng vẫn còn có một số vị ngự quỷ nhân còn có thể sống sót, nhưng nếu bị cắt mất não thì người kia chắc chắn không thể nào sống sót được. Đây là điều không thể nghi ngờ.

Động tác hiện tại của Phương Thế Minh chậm hơn khá nhiều so với trước, cánh tay khẳng khiu kia bắt đầu có chút run rẩy. Bởi vì hắn ta đã nhìn thấy chiếc đầu người trắng bệch trên bàn bắt đầu mở mắt.

Phía sau gáy của hắn ta đột nhiên xuất hiện một luồng gió âm lãnh, giống như có người đang hít thở ở đằng sau.

Đạp, đạp, đạp!

Ở bên trong chỗ sâu nào đó của căn phòng tối tăm nhỏ nhỏ này, truyền ra từng tiếng bước chân. Dựa theo tiếng bước chân này, có thể biết được, có thứ gì đó đang không ngừng tiến về phía này.

Dường như có con quỷ nào đó phát hiện ra Phương Thế Minh, cho nên bắt đầu tiếp cận hắn ta.

Đây chính là nguyền rủa của cây kéo quỷ, nó đang hấp dẫn đến một con lệ quỷ nào đó không ai biết.

Cho dù là như vậy, Phương Thế Minh cũng muốn xử lý bằng được Dương Gian.

Tại trong đoạn thời gian ngắn ngủi, chưa đến mười giây bắt đầu kể từ khi quỷ vực bao phủ hết toàn bộ đường phố. Cỗ thi thể không đầu, còn thừa lại một chút ý thức nho nhỏ của Dương Gian đã đưa ra được quyết định cuối cùng.

Lúc này, cánh tay của cỗ thi thể không đầu hơi run rẩy một chút, sau đó buông bỏ cây quỷ nến màu đỏ đậm ra, để cho nó rơi xuống mặt đất.

Loại động tác này cho thấy Dương Gian đã từ bỏ kế hoạch thắp quỷ nến.

Sau đó cánh tay của hắn đột nhiên vặn vẹo một vòng theo một cách thức phi lý, đưa vào trong túi áo, mò mẫm một lát rồi lôi ra một chiếc hộp màu vàng óng.

Ngay khi chiếc hộp màu vàng óng kia được mở ra, bên trong xuất hiện một chiếc hộp âm nhạc bằng gỗ, bên trên nó đã bị tróc mất một ít sơn màu đỏ đậm, khiến cho nó có bộ dạng của một món đồ cổ mấy chục năm về trước.

Hắn không có lựa chọn đánh cược sinh mạng của bản thân vào búp bê thế mạng, mà chọn chiếc hộp âm nhạc mang theo một loại nguyền rủa đáng sợ.

Ngay lúc này, hai con mắt của Dương Gian đang dần dần trở nên nặng trĩu, sắp sửa nhắm lại. Nhưng vì quỷ ảnh vẫn còn dính lấy thân thể nên hắn vẫn còn có thể thông qua quỷ ảnh để khống chế thân thể làm ra một số động tác nhỏ.

"Mở, mở nó ra."

Ý thức của hắn dần dần tan biến.

Hai con mắt không cam lòng nhắm lại, đang nhìn chằm chằm động tác của thân thể. Hắn muốn ở trong thời điểm sinh tử này mở ra cho được chiếc hộp âm nhạc, thả ra loại nguyền rủa khiến cho người ta bất tử này.

Nhưng đúng lúc này, trên trán Dương Gian xuất hiện một vết nứt.

Thứ khiến cho người ta cảm thấy rùng mình lúc trước đã tập kích thêm lần nữa...

Không thể tránh né, không thể ngăn cản, ngay cả bốn tầng quỷ vực cũng không thể nào bảo vệ được hắn.

Tách!

Cỗ thi thể của Dương Gian đưa tay ra túm lấy chiếc hộp âm nhạc, sau đó hơi động một chút, cuối cùng đã thành công mở ta đoạn nguyền rủa bên trong.

Nhưng cùng lúc đó, vết nứt trên trán Dương Gian lần nữa mở rộng ra.

Giống như đúc với tình huống lúc trước.

Lần tập kích này chém đầu của hắn thành hai nửa.

Chỉ là trong lúc ý thức của Dương Gian mơ mơ hồ hồ, hắn nghe được một tiếng chuông êm tai.

Nguyền rủa của chiếc hộp âm nhạc đã được mở ra.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch