Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1077: Sợ Hãi

Chương 1077: Sợ Hãi

Cô ta che miệng, phát ra từng tiếng nghẹn ngào, không kìm nén nổi, hai hàng nước mắt tự động trào ra, cả người cô ta nhận phải một cú sốc cực kỳ lớn.

- Ô ô!

Lưu Tiểu Vũ khom người, vừa khóc vừa la, tâm tình đã hoàn toàn bị hỏng mất.

Cô ta không biết vì sao bản thân lại có biểu hiện như thế này.

Cô ta chỉ biết, Dương Gian chết đi, bản thân lại cảm thấy sự đau đớn, thống khổ đến mức muốn phát điên.

Thực ra cũng không quá khó để giải thích, trong thời gian nửa năm này cô ta đã trở thành liên lạc viên của Dương Gian. Toàn bộ cuộc sống của cô ta đều xoay quanh Dương Gian, trò chuyện với hắn, nghe được những âm thanh của hắn, biết được việc hắn làm, có một số thời điểm đặc thù, hai người còn kết nối liên lạc với nhau 24/24.

Thậm chí khi Dương Gian làm chuyện đó với cô gái đầu tiên, cô ta đều biết hết toàn bộ mọi thứ.

Duy trì cuộc sống này trong một thời gian dài như vậy, Lưu Tiểu Vũ đã bắt đầu xuất hiện một loại quan niệm, dường như cô ta sống là vì Dương Gian. Kể từ đó, một loại tình cảm rất đặc biệt đã bắt đầu nảy sinh giữa hai người.

Nó không phải tình yêu, mà là một loại dựa dẫm trên tinh thần, là một thứ không thể thiếu trong cuộc sống.

Cho nên, ở tại tổng bộ lần trước, khi biết Lưu Tiểu Vũ thiếu chút nữa bị Cao Chí Cường khi dễ, hắn không do dự mà ra tay xử lý luôn tên kia. Lưu Tiểu Vũ cũng biết Dương Gian có một số sở thích của mấy tên trạch nam, cho nên lần gặp mặt nào cô đều ăn mặc trang phục loli, cùng tóc buộc hai bím như vậy.

Thế nhưng, hôm nay tất cả những thứ này đã hoàn toàn sụp đổ.

Hơn nữa Lưu Tiểu Vũ còn tận mắt nhìn thấy bộ dạng thê thảm của Dương Gian, thi thể hắn ngã trong vũng máu, cổ đã bị người ta cắt đứt, đầu bị chẻ làm đôi.

Loại trùng kích tinh thần này là quá lớn đối với cô ta.

Khóc, từng tiếng khóc thét chói tai vang lên.

Ở bên trong căn phòng riêng của Lưu Tiểu Vũ, cô ta không ngừng gào thét để phát tiết tâm tình đang sụp đổ kia, loại trạng thái này kéo dài một hồi lâu. Đến cuối cùng, cô ta khôi phục lại lý trí, ngay lập tức cô ta xông ra khỏi văn phòng, sau đó chạy thẳng đến phòng của Phó bộ trưởng Tào Duyên Hoa.

Mà lúc này, Tào Duyên Hoa cũng đã nhận được một cuộc điện thoại.

Nguyên một con đường ở gần khách sạn Bình An bị biến mất? Là chuyện linh dị của quỷ họa à?

Đầu dây bên kia vang lên tiếng nói chuyện của Lý Quân:

- Không rõ lắm, hiện tại tôi đang ở chỗ này, có thể khẳng định đây là quỷ vực. Toàn bộ con đường hẳn là đã bị kéo vào bên trong quỷ vực. Nhưng có vẻ như đây không phải là chuyện linh dị của quỷ họa, bởi vì quỷ vực của quỷ họa còn chưa thể khiến cho toàn bộ con đường biến mất được. Quỷ vực ở chỗ này đã có thể ảnh hưởng đến hiện thực...

Sắc mặt Tào Duyên Hoa trầm xuống.

- Được rồi, tôi biết rồi, tạm thời cứ phong tỏa xung quanh. Cậu phái người thăm dò mức độ nguy hiểm của nó một chút, nếu có biến hóa gì thì nhớ nhanh chóng báo cáo cho tôi. Gặp phải nguy hiểm cũng nhanh báo lên để tôi điều người đến trợ giúp.

Chẳng lẽ đây lại là một chuyện linh dị?

Nguyên cả một con đường cứ thế biến mất? Đây không phải là chuyện nhỏ đâu?

- Rầm!

Nhưng đúng lúc này, cửa văn phòng của hắn ta đột nhiên bị phá tan, âm thanh phát ra khiến hắn ta phải giật mình.

Thả điện thoại trong tay xuống, Tào Duyên Hoa nhìn thấy Lưu Tiểu Vũ đang đứng tại cửa ra vào.

Lúc này, Lưu Tiểu Vũ vừa thở hổn hà hổn hển, vừa khóc, nhìn qua có thể thấy tâm trạng của cô ta không được tốt lắm.

Có người nhân viên ở bên cạnh kinh ngạc hỏi:

- Lưu Tiểu Vũ, có chuyện gì cần báo cáo hay sao?

Lưu Tiểu Vũ dùng con mắt hồng hồng nhìn Tào Duyên Hoa, bờ môi hơi động, sau đó phát ra một tin tức mà ngay cả cô ta cũng cảm thấy khó tin:

- Dương, Dương Gian chết rồi.

Hả?

Đầu tiên Tào Duyên Hoa tỏ ra giật mình, dường như hắn ta chưa kịp phản ứng lại. Sau đó hắn ta chứng kiến bộ dạng của Lưu Tiểu Vũ, cùng giọng điệu của cô ta, đến lúc này Tào Duyên Hoa mới ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề.

Hắn ta đột nhiên đứng dậy khỏi ghế, sắc mặt biến đổi chỉ trong nháy mắt.

- Cô nói cái gì?

- Dương Gian chết rồi.

Lưu Tiểu Vũ lặp lại một lần, sau đó cả người cô ta ngồi sụp xuống đất, ôm mặt khóc rống.

Tào Duyên Hoa nhìn chiếc điện thoại, vừa rồi hắn ta nhận được báo cáo của Lý Quân, bảo rằng có một đoạn đường đã đột nhiên biến mất không thấy đâu nữa, đã bị cuốn vào bên trong quỷ vực nào đó. Nếu quỷ vực kia không phải là do chuyện linh dị của quỷ họa tạo thành, như vậy khả năng cao là do Dương Gian tạo ra. Bởi vì danh hiệu của Dương Gian chính là mắt quỷ, là một vị ngự quỷ nhân có được quỷ vực.

Sau đó hắn ta quay đầu nhìn đồng hồ.

Thời gian lúc này đã là 6 giờ 15 phút, vừa đúng cách thời điểm Hội anh em có câu trả lời cuối cùng không quá lâu... Lại nhớ đến việc lúc trước Dương Gian đột nhiên cúp điện thoại.

Tào Duyên Hoa lập tức hiểu ra mọi chuyện.

Trong nháy mắt sắc mặt hắn ta trở nên dữ tợn, rống to một tiếng ra lệnh cho những người xung quanh.

- Tất cả đi theo tôi.

Nói xong, hắn ta lập tức xông ra khỏi văn phòng, rồi đi về phía căn phòng của Lưu Tiểu Vũ.

Trong quá trình di chuyển, bàn tay của Tào Duyên Hoa liên tục run rẩy, sau khi cơn hoảng sợ ngắn ngủi qua đi, trong lòng hắn ta xuất hiện một cỗ giận dữ không tên.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch