Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 108: Kẻ Điên Làm Càn Làm Bậy

Chương 108: Kẻ Điên Làm Càn Làm Bậy

------

shared by: epubtruyendich.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Diệp Tuấn có cảm giác tuyệt vọng, chưa kể đến việc lãng phí một lần sử dụng lực lượng lệ quỷ mà còn đắc tội với tên điên này. Bị dính phải ấn ký tay quỷ của hắn ta mà tên này không thèm hỏi han một câu, cũng không thấy có vẻ gì gọi là sợ hãi. Dường như cái đó đối với tên này không có tác dụng gì hết.

Diệp Tuấn nói:

- Đừng, có thể không nói đến mấy cái đó nữa được không?

Dương Gian nhìn cây gậy trong tay mình, vô cùng chân thành trả lời:

- Anh không nói thì để tôi nói, vậy tôi sẽ tiếp tục nói với anh về quy củ, anh yên tâm, tôi là người tốt, tôi sẽ không làm gì anh đâu.

Trong lòng Dương Gian có chút thất vọng, vì sao đánh nhiều thế rồi mà Diệp Tuấn này còn chưa có chết, hắn ta khá giống với Nghiêm Lực.

Nhưng...

Nhìn thấy hình dạng kỳ quái của Diệp Tuấn, hơn nữa thân thể hắn ta lại không ngừng tỏa ra mùi hôi thối, nước thi thể chảy loạn, từ đó Dương Gian có thể đoán được tình trạng của tên này còn nghiêm trọng hơn cả Nghiêm Lực.

Đây cũng là một tên ngự quỷ nhân sắp chết do lệ quỷ sống lại.

Dương Gian ngồi xổm trước đống bầy nhầy, cầm cây gậy chọt chọt mấy cục thịt hôi thối:

- Tôi chỉ muốn biết làm thế nào để giết một tên ngự quỷ nhân? Nhưng xem ra sử dụng mấy thứ vũ khí làm từ vàng cũng chỉ gây thương tổn cho ngự quỷ nhân chứ không thể giết chết được.

Đầu bị nứt toe toét, xương tay xương chân gãy hết, mặt mũi biến dạng, nội tạng đều bị thối rữa, toàn thân đã biến thành màu đen, bốc mùi vô cùng.

Với tình trạng này mà Diệp Tuấn còn có thể mở miệng để nói chuyện, có thể sống được, không thể không nói, đây là một kỳ tích của nền y học thế giới.

Diệp Tuấn trầm mặc một lúc, sau đó mới mở miệng.

- Cậu... Cậu không giết được tôi đâu, bởi vì quỷ của tôi rất đặc thù.

Tên con trai lúc nãy uống rượu với Diệp Tuấn lúc nãy lập tức nhíu mày, sau đó đi đến.

- Dương Gian, cậu phá phách cũng đủ rồi, chỗ này là câu lạc bộ, không phải chỉ có mình cậu mới là ngự quỷ nhân, tốt nhất cậu vẫn nên khiêm tốn một chút.

Dương Gian nhếch miệng cười, nhìn đối phương:

- Lúc này tôi đã nghĩ ra được, vì sao đám tiền bối các người lại muốn lừa người mới. Bởi vì các người đã sắp chết... Đúng không.

- Tình trạng của mấy người đã đến cực hạn, nếu tiếp tục sử dụng lực lượng lệ quỷ chắc chắn sẽ chết. Cho nên ngồi chờ trong câu lạc bộ, chờ đợi người mới, chờ cho người mới xử lý xong chuyện linh dị, sau đó người mới sẽ tiến hành giao dịch. Mấy người sẽ nhân cơ hội này hợp lực lừa lọc người mới, như thế mấy người có thể kiếm được tiền mà không cần sử dụng lực lượng lệ quỷ. Đây đúng là một ý kiến hay, có lẽ Nghiêm Lực từng bị mấy người lừa rồi, đúng không?

Tên này nhíu mày, vốn dĩ đây là quy tắc ngầm của câu lạc bộ, dù trong lòng tất cả mọi người đều biết rõ nhưng không có một ai dám thẳng thắn nói ra như Dương Gian.

Sắc mặt người này tỏ ra có chút bất thiện:

- Nếu cậu đã biết rõ như thế thì nên tuân thủ quy tắc đi, cậu là người không tệ trong đám người mới, cách lệ quỷ sống lại một khoảng thời gian nữa. Nhưng cũng có lúc cậu gặp phải tình trạng này mà thôi, chỉ cần cậu tuân thủ quy củ, đến lúc có người mới đến cậu sẽ được hưởng thụ loại phúc lợi này. Tạm thời không cần tính toán chuyện của Diệp Tuấn nhưng chia 50% lợi nhuận vẫn phải chấp hành. Trừ phi, cậu có thể giải quyết toàn bộ người ở đây một lần.

Dương Gian nhìn xung quanh một lượt:

- Đây là anh đang muốn kiếm chuyện với tôi phải không?

Tên này nói:

- Cậu cũng có thể xem đó là lời khiêu khích.

Lúc này tên Trương Hàn trốn ở đằng xa, nói:

- Này, tên người mới, tôi thật lòng khuyên cậu nên tuân thủ quy củ ở đây, trong cậu lạc bộ cũng không phải chỉ có mấy người chúng tôi là ngự quỷ nhân, còn có người lợi hại hơn nhưng hôm nay không xuất hiện, chỗ này nước rất sâu, tôi không cần biết đối với ngự quỷ nhân, đối với lệ quỷ cậu có hiểu nhiều hay không. Nhưng có một điều cậu phải biết, đó là cậu là người mới, chỉ là một ngự quỷ nhân mới.

Trên mặt Dương Gian tỏ ra dữ tợn, đôi mắt hắn tỏa ra một vài tia sáng màu đỏ, dùng ánh mắt quỷ dị nhìn đám người.

- Anh sủa nhiều như thế để làm gì, muốn đánh thì cứ tới đây. Tôi không quan tâm có đánh thắng các người hay không, cái tôi cần làm là khiến con quỷ trong người các anh sống lại là tôi đã thắng.

Giới hạn quỷ vực của hắn là 5 phút, nếu vượt quá thời gian đó, thời gian lệ quỷ sống lại sẽ rút ngắn nhanh chóng, hắn sẽ chết nếu thời gian hết nhưng hắn chắc chắn đám người này không kéo dài được 5 phút.

Mọi uy hiếp đều vô dụng đối với hắn?

Không những Dương Gian có thủ đoạn độc ác mà hắn còn là kẻ điên làm càn làm bậy.

Nghe xong, trong lòng đám người trầm xuống, nếu đánh lâu dài thì xác suất bọn chúng bị chết bởi lệ quỷ sống lại là rất lớn.

Dương Gian nói với giọng khinh bỉ:

- Sao vây, sao không ai nói gì hết vậy. Sợ à? Hay là mấy người không có ai dám liều mạng.

Con mẹ nó, đây không phải đang nói lời vô dụng hay sao. Nếu như bọn họ dám liều mạng thì đã liều mạng đi xử lý chuyện linh dị rồi, đâu cần ngồi đây uống rượu dọa nát mấy tên người mới. Dương Gian dùng chân đá thi thể của Diệp Tuấn sang một bên.

- Nếu không đánh nhau nữa thì cút qua bên kia chơi đi, đừng có dính lấy tôi.

- ...

- Mẹ nó, tên này qua hống hách.

Nhìn thấy Dương Gian đá thi thể của Diệp Tuấn như rác rưởi, sắc mặt cả đám đều rất khó coi. Có người đã định nổi xung ra tay với Dương Gian. Nhưng cuối cùng vẫn nhịn được.

Liều mạng với người mới, bọn chúng liều không nổi. Đột nhiên, tiếng vỗ tay vang lên.

- Bộp! Bộp! Bộp!

Một người thanh niên ăn mặc khá bình thường xuất hiện, vừa nhìn qua là biết hắn ta là tên nhà giàu, gương mặt luôn luôn mỉm cười nhưng nụ cười có chút lạnh lẽo. Hắn ta đang đi đến, vừa đi vừa vỗ tay.

- Thật sự là một cuộc so tài hấp dẫn, cậu là Dương Gian, là người mới được Nghiêm Lực giới thiệu? Đúng là không tầm thường, tôi rất coi trọng cậu.

Dương Gian ngoẹo đầu nhìn hăn ta:

- Anh là ai? Đến nói quy củ với tôi đấy à?

- Không, không, không, cậu đừng hiểu lầm, tôi chỉ là người phụ trách ở câu lạc bộ thôi, trước tiên xin tự giới thiệu một tý, tôi tên là Vương Tiểu Cường, cậu có thể gọi là Tiểu Cường cũng được.

Dương Gian hỏi:

- Tên của anh là tùy tiện bịa ra hay tên thật đấy?

Vương Tiểu Cường cười nói:

- Không lừa cậu đâu, tên tôi đúng là Vương Tiểu Cường, không tin cậu nhìn danh thiếp của tôi mà xem.

Nói xong, hắn ta đưa đến một cái danh thiếp màu vàng. Câu lạc bộ này thật giàu có, lại làm danh thiếp bằng vàng.

- Câu lạc bộ Tiểu Cường, chủ tịch, Vương Tiểu Cường.

Vương Tiểu Cường nói:

- Mặc dù lúc nãy có chút chuyện khiến mọi người không thoải mái, thế nhưng có câu nói cười với nhau một tiếng để bỏ đi thù hận, một nụ cười xóa bỏ mọi ân oán. Tất cả mọi người đều là nhân tài đặc thù, không nên vì chút chuyện này mà khiến cho nhau không thoải mái, tôi hy vọng mọi người nên chấm dứt ở đây, cứ coi như hôm nay không xảy ra chuyện gì hết, thế nào?

Dương Gian nhìn hắn ta và nói:

- Tên tiểu tử anh đúng là lợi hại, hiện tại mới đến hòa giải, sao lúc bọn chúng ép tôi anh không xuất hiện để đi.

Nụ cười của Vương Tiểu Cường cứng lại.

- Trả cho anh này.

Dương Gian ném tấm danh thiếp bằng vàng lên người đối phương.

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 13230897






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch