Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 1100: Nói Cho Ra Nhẽ

Chương 1100: Nói Cho Ra Nhẽ

Thêm truyện vào TỦ SÁCH để nhận thông báo CHƯƠNG MỚI NHẤT

---

Không có Dương Gian áp chế, mái tóc màu đen dày đặc trên người cô ta lại giống như tro tàn lại cháy, một lần nữa sinh trưởng nhanh chóng.

Rất nhanh, dấu hiệu khôi phục của lệ quỷ biến mất, mái tóc màu đen mới dài ra được có một nửa đã phải dừng lại.

Đồng thời Hoàng Tử Nhã cảm thấy viên đá pha lê ở trong tay truyền ra một cỗ khí tức âm lãnh đang xâm nhập vào cơ thể cô ta. Đồng thời, con quỷ trong thân thể cô ta không tiếp tục khôi phục lại nữa.

- Có tác dụng.

Cô ta trợn tròn hai mắt, vui mừng, nhảy dựng khỏi ghế số pha.

Dương Gian nói:

- Đừng có cao hứng sớm như vậy. Cô nhìn viên đá trong tay cô đi.

Hoàng Tử Nhã mở lòng bàn tay ra, sau đó quan sát viên pha lê kia, lúc này dấu chấm màu đen đã lớn hơn trước, giống như thứ gì ô nhiễm đang khuếch tán.

Dương Gian nói tiếp:

- Tôi đã bóp méo thân thể của con quỷ này, sau đó dùng năm tầng quỷ vực để khiến cho nó biến mất hết toàn bộ mọi thứ, tuy nhiên vẫn lưu lại một chút xíu. Con quỷ sẽ thông qua một chút mà tôi lưu lại đó để dần dần khôi phục. Nếu cô sử dụng nó càng nhiều, tốc độ khôi phục của nó sẽ càng nhanh. Đến khi viên đá pha lê này vỡ tan, quỷ vốn dĩ đã biến mất sẽ một lần nữa xuất hiện trước mặt cô.

- Tuy nhiên, nếu cô dùng ít một chút, trong thời gian ngăn nó có thể đảm bảo cô không xảy ra bất cứ chuyện gì. Tự cô chậm rãi suy nghĩ cách dùng nó đi.

Hoàng Tử Nhã nháy nháy mắt mấy cái.

- Tôi đã hiểu rồi, thế nhưng anh định tặng thứ đặc thù này cho tôi hay sao?

Dương Gian nói:

- Trước đó tôi có nói rồi mà, tôi chỉ tạm thời tặng nó cho cô mà thôi. Nếu tôi chết, thứ này sẽ là của cô. Còn nếu tôi sống, sau này tôi sẽ thu hồi nó lại để dùng. Cô đừng có làm mất nó đấy, ngoài ra cây quỷ nến kia cũng đưa cho cô luôn, mạng của tôi sẽ không rẻ như thế đâu.

- Vậy, cảm ơn anh, đội trưởng.

Hoàng Tử Nhã cười rộ lên, cũng không hề từ chối.

Đây là lần đầu tiên cô ta cảm thấy việc lựa chọn Dương Gian làm đội trưởng là một trong những quyết định chính xác nhất của đời cô ta, bởi vì hiện tại cô ta đã nhìn thấy hi vọng sống sót từ trên người của hắn.

Dương Gian chỉ tay ra cửa và nói:

- Không cần cảm ơn, đây là điều cô nên được. Hiện tại cô có thể trở về rồi đó, tôi còn có việc khác cần phải làm. Đi ra khỏi cánh cửa này là cô có thể rời đi quỷ vực để trở lại căn phòng của cô.

Hoàng Tử Nhã vuốt vuốt mái tóc rồi nói:

- Đội trưởng, anh cứ thế mà đuổi tôi đi hay sao? Muộn như này rồi, thực sự tôi cũng tình nguyện lưu lại tại đây, cùng anh tắm rửa, sau đó thư giãn một chút. Dù sao tôi cũng là một cô gái bình thường, anh không được đối đãi với tôi như một người đồng đội thế được.

Nói xong, cô ta nhìn thẳng vào Dương Gian, hi vọng sẽ đạt được câu trả lời chắc chắn từ hắn.

- Không cần.

Dương Gian từ chối rất lạnh lùng:

- Nếu như cô có nhu cầu về phương diện này....

- Không cần thì thôi, tôi trở về đây.

Hoàng Tử Nhã cắt ngang lời hắn nói, dường như có chút tức giận, cô ta đứng dậy, hất mái tóc, rồi đi ra phía ngoài cửa.

Cuối cùng, ngay khi cô ta sắp sửa bước ra khỏi của, cô ta nhịn không được phải quay đầu lại hỏi:

- Đội trưởng, có phải anh không được hay sao?

Mặt Dương Gian nhất thời trầm xuống:

- Cô đang khiêu khích tôi hay sao vậy?

Hoàng Tử Nhã thấy Dương Gian đã bắt đầu tức giận, nên hoảng sợ rụt cổ lại, rồi vội vàng bỏ chạy.

Đúng là cô ta đang cố ý khiêu khích Dương Gian, nhưng dường như điều này lại phản tác dụng.

Dù sao ngay cả cái đầu bị mất một nửa mà hắn cũng có thể khôi phục lại như lúc ban đầu, thì sao có chuyện không thể làm thứ kia được chứ. Chỉ là cô ta có chút không hiểu, vì sao Dương Gian lại không hứng thú chút nào đối với cô ta hết?

Chẳng lẽ hắn thật sự không thích phụ nữ?

Rời khỏi phòng của Dương Gian, Hoàng Tử Nhã vừa suy nghĩ miên mang, vừa mang theo tâm tình khoái trá trở về căn phòng của cô ta, khóe miệng không nhịn được lộ ra một nụ cười mỉm.

Hôm nay, cô ta phát hiện ra thế giới này cũng không phải đã tuyệt vọng hoàn toàn, mà vẫn còn tồn tại hi vọng.

Dương Gian chính là hy vọng của Hoàng Tử Nhã.



- Được rồi, nên đi dò xét xem là chuyện gì đang xảy ra?

Sau khi xử lý xong vấn đề của Hoàng Tử Nhã, bên trong căn phòng trống rỗng truyền ra âm thanh trầm thấp của Dương Gian, giống như một con lệ quỷ đang thì thầm.

Hắn vẫn còn duy trì bốn tầng quỷ vực, không có thay đổi.

Bời vì hiện tại hắn cứ duy trì trạng thái trước khi chết là ổn thỏa nhất, nó có thể che giấu tung tích của hắn, cũng ngăn cản không cho người bên ngoài tìm hiểu tin tức. Ít ra, hiện tại hắn còn không bị thứ kia tập kích thêm lần nào khác. Điều này chứng tỏ, thứ này vẫn có tác dụng, cho dù không có tác dụng, thì hắn sẽ không thể chủ động phá vỡ sự cân bằng này.

Thâm âm dường như vẫn còn quanh quẩn bên trong căn phòng, nhưng Dương Gian đã biến mất đâu không thấy nữa.

Hắn lại đi đến con đường vừa nãy xảy ra chuyện.

Đứng tại vị trí mà hắn đã chết lúc trước.

Trên mặt đất vẫn còn một bãi máu tươi, cùng một số mảnh vỡ linh tinh rơi xuống từ thân thể hắn vẫn còn lưu lại.

Ngoại trừ những cái đó ra, Dương Gian còn nhìn thấy chiếc điện thoại vệ tinh rơi bên cạnh và chiếc hộp âm nhạc quỷ dị.

Trước đó Hoàng Tử Nhã cũng không cầm hộp âm nhạc theo, bởi vì hắn không biết hộp âm nhạc có nhiễm sang người thứ hai không, cho nên không để cho Hoàng Tử Nhã mang theo thứ này. Cách ổn thỏa nhất chính là vứt nó lại tại đây, dù sao chỗ này cũng nằm bên trong bốn tầng quỷ vực của Dương Gian, không thể nào có chuyện bị mất được.

Dương Gian cúi đầu nhặt lấy chiếc điện thoại di động vệ tinh dưới đất lên, ngay lập tức hắn nhìn thấy một đoạn tin nhắn ngắn.

"Dương Gian bị cuốn vào bên trong một chuyện linh dị không biết nào đó, khả năng đã chết... "

"Là thông báo của tổng bộ, hắn là bọn họ thông qua điện thoại di động để xác định tình huống của mình, bọn họ nghĩ là mình đã chết."

Ban đầu Dương Gian nghĩ như vậy, nhưng sau đó hắn lại nhíu mày:

"Khoan đã, tin tức này có vấn đề, vì sao tổng bộ lại khẳng định là mình bị chết bởi chuyện linh dị? Hay là bên kia đã đi qua để kiểm tra rồi?"

Hắn nghi ngờ việc bản thân bị tập kích là do người khác làm, nhưng vì sao bên phía tổng bộ lại khẳng định việc này là chuyện linh dị.

Điều này xung đột với suy đoán của bản thân.

"Cần phải hỏi cho ra nhẽ."

Dương Gian chuẩn bị gọi điện thoại cho liên lạc viên của hắn, Lưu Tiểu Vũ.

Thế nhưng hắn nhanh chóng phát hiện ra, tín hiệu điện thoại đã bị mất, không thể nào gọi được.

Đùa gì vậy?!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch