Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 125: Hai Con Quỷ

Chương 125: Hai Con Quỷ

------

shared by: epubtruyendich.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Trương Hàn đột nhiên quay đầu, trong nháy mắt sắc mặt ông ta trở nên dữ tợn, thân thể thay đổi. Ông ta đã đạt đến giới hạn sắp sửa sử dụng lực lượng lệ quỷ.

- Để tôi.

Dương Gian không có nhiều lời, quay đầu, dùng chân đá văng cửa phòng, toàn bộ chỉ hoàn thành trong nháy mắt. Căn phòng tối tăm không hề ảnh hưởng đến tầm nhìn của hắn. Mắt quỷ ở trên trán đã nhìn rõ ràng toàn bộ mọi thứ bên trong căn nhưng không nhìn thấy con quỷ nào hết, cũng không nghe được tiếng ho khan nào. Trong lòng Dương Gian chợt run lên:

- Không thấy gì hết.

Trương Hàn vừa sợ vừa tức:

- Mẹ nó, lại bị chơi nữa à?

Vừa rồi, con quỷ kia ở ngay cạnh hắn, gần trong gang tấc. Dương Gian cảm giác cơ thể hắn trở nên căng thẳng.

- Nếu lúc nãy là thật sự, thì nó không thể nào biến mất được, trừ phi...

Trừ phi con quỷ này có được quỷ vực, nó mới có thể xuất hiện bất kỳ vị trí nào ở trong thôn được.

- Cộp, cộp, cộp!

Đột nhiên có tiếng bước chân đang di xuống tầng dưới ở cầu thang, tiếng bước chân vang vọng khắp hành lang tối tăm. Lúc này, sắc mặt Trương Hàn trở nên dữ tợn.

- Trong hành lang.

Lúc này không thể bỏ dở giữa chừng, khi cần xông lên phía trước thì phải xông lên, không thể nào chần chứ được, chần chừ chỉ có chết mà thôi. Trương Hàn nhanh hơn Dương Gian một bước, ông ta đã xông vào trong hành lang. Căn nhà chỉ có ba tầng cho nên hành lang không dài lắm, chưa đến vài giây Trương Hàn đã đuổi kịp tiếng bước chân kia.

- Không thể nào.

Tiếp đó là tiếng kêu của vài người, kèm theo đó là sự kinh ngạc, đối diện không phải quỷ mà là đám người Trương Nhất Minh. Khi bọn họ điều tra ở tầng dươi thì nghe được tiếng bước chân kỳ lạ vang lên ở tầng trênm đang chuẩn bị chạy lên tìm hiểu thì gặp ngay Trương Hàn đang chạy xuống. Một màn lúc trước lại diễn ra, Trương Nhất Minh dẫn đầu đám người, hắn ta phản ứng kịp thời và vội vàng kêu:

- Đừng manh động, đều là người một nhà.

Dương Gian vừa chạy tới, thấy cảnh như vậy thì sắc mặt lập tức biến đổi:

- Chuyện này lại diễn ra, chúng ta đều bị nó thu hút.

Bất chợt hắn phát hiện:

- Khoan đã, tên không có chim Âu Dương Thiên đâu rồi?

Âu Dương Thiên?

Nghe vậy, đám người đều run lên, quay đầu nhìn lại nhưng không thấy Âu Dương Thiên đâu hết. Trương Nhất Minh gào một tiếng:

- Quay lại.

Sau đó hắn lập tức quay đầu chạy xuống tầng dưới, lúc này đám người cũng ý thức được sự nghiêm trọng của chuyện này. Dù sao lúc trước bọn hắn không hiểu được vì sao Hạ Thắng lại chết mà ngay lúc này, bên trong linh đường, ánh nến đã bị tắt từ trước, xung quanh đều là một mảnh tối om.

Tấm hình vẫn nằm trước bàn thờ bị bao phủ bởi bóng tối lại đột nhiên thay đổi, dần dần khuôn mặt ở trên tấm hình lại có vài phần giống với Âu Dương Thiên.

Sau khi biết được có khả năng Âu Dương Thiên đã xảy ra chuyện, mọi người lập tức quay lại rồi chạy đến sảnh chính. Cỗ quan tài màu đỏ vẫn còn nằm đó, không thay đổi chút nào.

Chỉ là ngọn nến đặt trước quan tài đã bị tắt, dù còn một bóng đèn điện đang sáng ở phía trên nhưng mấy cái bóng đèn ở nông thôn bình thường đều bị bám bẩn bởi một lớp bụi đất, khiến nó trở nên có chút ố vàng, không sáng lắm mà loại ánh sáng u ám này lại khiến cho người ta cảm thấy nặng nề hơn.

Ở bên cạnh quan tài, một cỗ thi thể nát bươm đang tựa lưng vào vách tường với một tư thế khá kỳ quặc, rất khó để làm được tư thế này. Máu tươi chảy ra từ cỗ thi thể, sau đó lan ra xung quanh, nhuốm đỏ cả một vùng. Mặc dù không thể nhận ra người này là ai từ hình dạng và khuôn mặt nhưng dựa vào quần áo và một vài điểm đặc thù trên người. Bọn hắn vẫn xác định được, đây chính là Âu Dương Thiên. Nhất thời, giọng Trương Nhất Minh trở nên có chút run rẩy.

- Chết, chết rồi?

Ở với nhau cùng một căn nhà, cách nhau không quá 10 mét. Hơn nữa, đường đường là một vị ngự quỷ nhân mà lại bị giết một cách dễ dàng và nhanh chóng, ngay cả tiếng động cũng không kịp phát ra, chỉ chớp mắt đã biến thành một cỗ thi thể bị biến dạng. Mối quan hệ giữa Diệp Tuấn và Âu Dương Thiên khá gần gũi, sau một hồi trầm mặc, hắn ta mới mở miệng nói:

- Con quỷ không còn ở trong cơ thể cậu ta nữa rồi.

Trương Nhất Minh nói:

- Nếu con quỷ còn ở trong người cậu ta, cậu ta không thể nào chết dễ dàng như vậy được. Chênh lệch quá lớn, mức độ khủng bố của con quỷ này chắc chắn đã đạt đến cấp A, muốn giết ngự quỷ nhân là giết, chẳng khác nào giết gà.

- Không, hẳn là còn dễ dàng hơn cả giết gà, bởi vì trước khi chết con gà còn có thể kêu lên hai tiếng, mà cậu ta …

Trông gương mặt méo mó của hắn ta, không thể nào biết được hắn ta đang sợ hãi hay là đang cười khổ với câu nói hài hước vừa rồi của hắn ta nữa.

Nhưng mọi người đều có thể cảm giác được sự ngột ngạt và bất lực của Trương Nhất Minh. Đương nhiên toàn bộ đám người ai ai cũng có cảm giác giống hắn ta.

Dù sao thì vừa rồi có một ngự quỷ nhân giống như bọn họ, chỉ trong chốc lát đã chết đi không một tiếng động, hơn nữa còn diễn ra trước mắt bọn họ, cho dù là ai cũng không thể nào chịu được loại áp lực này. Dương Gian nhíu mày thật sâu:

“Chỉ cần lạc đàn sẽ chết ngay lập tức. Nếu tiếp tục như thế này, chúng ta không thể nào tìm ra được thủ đoạn giết người của nó, còn có quy luật giết người nữa. Chỉ là có chút gì đó không đúng cho lắm, con quỷ này giết ngự quỷ nhân bị tách khỏi phía sau cũng có thể hiểu nhưng vì sao nó lại cố ý dẫn chúng ta đi ra? Hình như tiếng bước chân kia cố ý tập hợp mọi người lại một chỗ, lúc trước, khi mình nằm ngủ, con quỷ này cũng không ra tay tập kích mà dùng tiếng bước chân cố ý dẫn hắn đi ra, sau đó đụng phải Trương Hàn và Âu Dương Thiên. Lúc nãy cũng vậy, tiếng bước chân xuất hiện, mình và Trương Hàn đuổi theo, sau đó là đụng phải mấy người Trương Nhất Minh.”

Lúc này Dương Gian đang cố suy nghĩ, đang cố dựa vào chút manh mối ít ỏi để đưa ra phân tích.

“Từ đó có thể suy ra, con quỷ kia đang cố ý tụ tập mọi người lại rồi tập kích ngự quỷ nhân bị rơi ra khỏi nhóm? Không, chuyện này không hề bình thường, đại đa số quỷ đều làm một hành động duy nhất, xác nhận mục tiêu rất mạnh, không thể nào lại xảy ra hai hành vi trái ngược nhau như thế này được, trừ phi bên trong thôn có tới hai con quỷ. Một con tụ tập mọi người lại, còn con kia sẽ phân tán? Như vậy, con quỷ bệnh cùng với con quỷ giết Hạ Thắng và Âu Dương Thiên không thể nào là một con được.”

Nghĩ đến đây, Dương Gian nhịn không được phải hít một ngụm khí lạnh.

Chuyện này khủng bố đến vậy sao?

Trương Hàn ở một bên gọi hắn:

- Dương Gian, cậu đang suy nghĩ cái gì vậy? Đừng suy nghĩ nữa nên rời khỏi đây thôi.

Lúc này Dương Gian mới lấy lại tinh thần, hắn thấy thi thể của Âu Dương Thiên đã được đóng gói lại và đặt ở một bên, mọi người đang chuẩn bị đi ra khỏi đây.

- Mấy người đây là?

Trương Nhất Minh quay đầu lại nói:

- Chuyện đã đến mức này còn lưu lại đây làm gì, nếu tiếp tục ở lại thì chắc chắn sẽ phải chết. Trước đó tôi quyết định tiếp tục ở lại là dựa vào ưu thế nhiều người muốn đánh cược một lần nhưng hiện tại lại chết thêm một người nữa, mọi chuyện vẫn kỳ lạ như lần trước. Hiện tại mà nói, ở lại là một quyết định không hề sáng suốt chút nào, chúng ta phải từ bỏ nhiệm vụ này thôi. Sau khi trở về tôi phải qua tính sổ với công ty kia, công ty đó chắc chắn đã biết cái gì đó.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch