Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 128: Tôi Là Anh Em Với Người Đã Mất

Chương 128: Tôi Là Anh Em Với Người Đã Mất

------

shared by: epubtruyendich.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Bất chợt Trương Hàn tự tát cho ông ta một cái, thấy thế Diệp Tuấn hỏi:

- Anh buồn ngủ à, chịu được không?

Trương Hàn nói:

- Không phải, có con muỗi, nó vừa chích tôi một cái.

-....

Trương Nhất Minh nói:

- Hiện tại còn khoảng hai giờ nữa thì trời mới sáng, hơn nữa chúng ta không thể nào xác định được con quỷ kia có còn ở đây không nữa, đành phải đợi trời sáng thôi, ít ra khi đó tầm nhìn sẽ tốt hơn bây giờ.

Trương Hàn lại tát cho mình một phát, đập chết một con muỗi.

- Hiện tại tôi lại hi vọng có Dương Gian ở đây, con mắt của hắn hình như có thể thấy quỷ, không đến mức như chúng ta, hai mắt đen thui.

Diệp Tuấn có chút uất ức:

- Đúng là bực mình, dù sao chúng ta đều là ngự quỷ nhân, thế mà bị quỷ chơi chết mất hai người, quay qua quay lại gần nửa ngày vẫn không có biết được bộ mặt thật của quỷ là gì, ngay cả cơ hội dùng lực lượng lệ quỷ cũng không có.

Giống như khi bị Dương Gian nổ súng bắn nát đầu ở câu lạc bộ vậy. Chỉ có thể bị đánh, không có cơ hội để ra tay, Trương Nhất Minh vừa hút thuốc vừa nói:

- Đây chính là sự chệnh lệch giữa chúng ta và quỷ.



Cuối cùng trời cũng đã sáng, Dương Gian không ngủ cả đêm, cứ ngồi không ở trong linh đường đến sáng. Dù hắn không buồn ngủ nhưng căng thẳng thời gian dài như vậy, phải căng mắt nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài thì dù hắn có được làm bằng sắt đi nữa thì cũng không thể nào trụ nổi.

May mắn hiện tại hắn không phải người bình thường, cho nên Dương Gian không nhất thiết phải nghỉ ngơi. Hơn nữa, dù lúc này có mệt mỏi cỡ nào đi nữa thì hắn cũng phải cố gắng nhịn.

- Cỗ quan tài này không có chút động tĩnh nào suốt cả đêm mà hắn cũng không bị lệ quỷ tấn công... Như vậy xem ra, suy đoán lúc trước của hắn là chính xác.

Hiện tại hai con mắt của hắn đỏ bừng, tràn đầy tia máu, ngay cả khi không sử dụng mắt quỷ thì mắt hắn cũng sắp sửa biến thành mắt quỷ rồi. Sau khi dùng tính mạng của hắn để đặt cược vào tối qua, hắn có thể xác định con quỷ có mối liên hệ chặt chẽ với cỗ quan tài nằm trước mắt hắn. Hơn nữa không chỉ là một con quỷ mà hai con quỷ ở trong thôn đều có liên quan đến cỗ quan tài này.

Chỉ là hiện tại hắn còn có một câu hỏi chưa có lời giải?

Vì sao vào đêm qua con quỷ bệnh lại muốn dẫn toàn bộ ngự quỷ nhân ra ngoài, sau đó tập hợp lại một chỗ?

Mục đích của nó là gì?

- Tin tức quá ít nên không thể nào phân tích ra nhiều thông tin có tác dụng, nếu đã xác định con quỷ chính thức đang nằm trong cỗ quan tài mình có thể nghĩ ra cách giam giữ nó lại.

Hắn nhìn túi đựng thi thể nằm ở bên cạnh, cái túi giá hai ngàn vạn này sẽ không để cho hắn thất vọng đó chứ. Lúc trước hắn không có làm gì khác là bời vì hắn còn chưa có chắc chắn ở bên trong quan tài có là quỷ thật sự hay không. Sau khi hắn giam cỗ quan tài này lại mà bên ngoài vẫn còn có quỷ thì chả khác gì hắn tự hại chết chính hắn.

Nghĩ đến đây, Dương Gian lập tức đứng lên, làm một vài động tác cho giãn gân giãn cốt, thả lỏng cơ thể đang mỏi nhừ, khôi phục lại một ít cảm giác. Hắn chuẩn bị thử giam giữ con quỷ bên trong cỗ quan tài này xem sao. Mặc dù có chút mệt mỏi, sức lực không còn nhiều nhưng hiện tại hắn chỉ có thể tiếp tục kiên trì mà thôi.

Hắn lại bước đến quan tài phía trước linh đường, chuẩn bị dùng quỷ vực mạnh mẽ mở ra quan tài. Thế nhưng lúc này lại có 5 6 người dân đốt vàng mã xuất hiện ở ngoài cửa. Ngay khi nhìn thấy Dương Gian, nhất thời cả đám thôn dân đều sửng sốt.

Sau đó có một ông lão bước ra và nói:

- Cậu là ai? Sao lại xuất hiện ở chỗ này? Ra ngoài, cút ra ngoài, chỗ này không phải là chỗ để cho mấy cậu nhóc các cậu chơi đùa, lại dám xằng bậy trong linh đường, cẩn thận tôi cắt chân cậu đó.

Dương Gian nhìn thấy một đám ông bà lão xuất hiện trước mặt hắn liền có sửng sốt một lát.

Trong quan tài có chứa một con quỷ mà mấy người còn dám tới đốt vàng mã, canh giữ linh đường?

Chẳng lẽ đây là tình thương yêu của nhân loại?

Dương Gian không muốn bị đuổi ra ngoài nên hắn vội vàng mở miệng.

- Chuyện này, các ông bà hãy nghe cháu giải thích một tý.

- Giải thích cái con khỉ, cút ra ngoài.

Tính tình ông lão này có chút nóng nảy, không nói hai lời lập tức tiến đến định lôi Dương Gian ra ngoài. Dương Gian lập tức nói:

- Xin ông hãy bình tĩnh lại một chút, nếu mọi chuyện đã tới nước này rồi cháu cũng không thèm giấu diếm nữa, thực ra đây là một người anh em của cháu, hắn là anh còn cháu là em, mấy ngày trước cháu mới biết anh cháu đã chết. Sau khi nghe được tin cháu buồn vui lẫn lộn... Không phải, là đau khổ từ bữa đến giờ nên lập tức lái xe đến đây trong đêm để tế bái. Tối hôm qua vì chỉ nghĩ đến người anh của cháu cho nên ngồi canh chừng linh vị ở đây suốt đêm, mong mấy ông mấy bà hiểu cho nỗi lòng của cháu.

Bấy giờ, một người phụ nữ đứng lên nói:

- Người chết là con một mà.

- Bác gái à, ngài đừng có cãi lời cháu được không, cháu bịa chuyện không dễ chút nào đâu.

Dương Gian ho khan:

- Có một chuyện mà lúc nãy cháu đã quên nói, mặc dù hai chúng cháu là anh em nhưng lại không cùng cha mẹ, thế nhưng, dù giữa hai chúng cháu chẳng chút máu mủ nào nhưng còn thân hơn cả anh em ruột. Tình cảm của anh em chúng cháu còn sâu hơn biển, còn cao hơn cả trời, có trời đất chứng kiến. Cho nên xin các ông các bà cho phép cháu ở lại đây làm bạn với người anh của cháu, đưa tiễn người anh của cháu một đoạn.

Có một ông lão nói:

- Thế nhưng tôi nhớ cậu vào thôn lúc sáng hôm qua chứ không phải đến đây vào hồi tối, cậu chắc chắn là tên lừa đảo.

“Mẹ nó, ông à sao trí nhớ của ông tốt như vậy, người như ông mà không đi chơi mạt chược thì đúng là có chút đáng tiếc.”

Dương Gian nhắm mắt lại, thở dài một hơi:

- Vậy à? Sao cháu lại nhớ là cháu đến đây vào buổi tối nhỉ, chắc là do đau thương quá mức khiến cho cháu không cách nào phân biệt được ngày đêm rồi nhưng không sao, cái này cũng không có ảnh hưởng đến tấm lòng cháu giành cho anh ấy.

Ông lão lúc nãy định lôi Dương Gian ra ngoài đứng săm soi hắn, sau đó hỏi.

- Cậu thật sự là bạn của cháu tôi?

Dương Gian gật đầu nói:

- Đúng vậy, không thể nào sai được, mặc dù cháu không đọc nhiều sách nhưng hồi tiểu học cháu cũng đã học mấy năm, nên không học được nhiều thứ nên không biết lừa gạt ai cả chỉ biết nói sự thật thôi.

Ông lão có chút trách mắng:

- Sao bây giờ cậu mới đến, có mang theo bạc không?

- Có có.

Dương Gian lập tức lấy ra 1000 đồng.

Ông lão này nắm lấy tay Dương Gian, tỏ ra có chút kích động.

- Hiện tại khó có được người nào có tình có nghĩa như cậu, còn canh giữ bài vị giúp cháu của tôi, tối hôm qua đúng là đã vất vả cho cậu rồi, nếu cậu không sợ thì lại làm phiền cậu đêm tiếp theo.

Chờ cho lão ta thu tay lại thì 1000 đồng trong tay Dương Gian cũng đã biến mất, lhóe miệng Dương Gian giật giật máy cái.

Cứ nói thẳng ra là cần tiền có phải xong không? Làm cho hắn cứ phải bịa chuyện để nhận thân thích. Ông lão tiếp tục nói chuyện với mấy người dân:

- Không có chuyện gì rồi, không có chuyện gì hết, đây là người anh em bên ngoài của cháu tôi, vội vã chạy về để tham dự tang lễ, sau này mọi người đừng có hiểu lầm nữa.

-------

Mỗi 20 KP tặng mã giảm giá 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm giá 20%






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch