Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 136: Phùng Toàn

Chương 136: Phùng Toàn

------

shared by: epubtruyendich.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Lúc này anh ta cũng hiểu được, bà lão trước mắt anh ta đã không còn là quỷ nô nữa, mà là...một con quỷ thật sự.

- Các anh muốn nói gì thì nói, tôi không quan tâm, dù sao thì kế hoạch vẫn phải tiếp tục tiến hành, nếu rảnh rỗi thì tự lo an toàn cho bản thân đi. Hai người không thấy tình huống xảy ra ở xung quanh hay sao, hi vọng khi tôi ra ngoài thì hai người vẫn còn sống sót, còn hiện tại tôi phải đi trốn đây.

Dương Gian lập tức chui vào bên trong túi đựng thi thể.

Túi đựng thi thể có thể giam giữ lệ quỷ thì cũng có thể bảo vệ cho người ở bên trong, đây là một công dụng khác của nó, cũng là lý do vì sao khi thấy nó ở trên mạng, Dương Gian đã cắn răng bỏ ra 2000 vạn để mua nó. Bây giờ xem ra, hai ngàn vạn này cũng không phải là phí, đã đến lúc nó phải phát huy tác dụng của nó.

- Cậu...

Trương Nhất Minh không nói gì thêm nữa. Hiện tại là lúc đại nạn sắp sửa rơi xuống đầu, việc cấp bách là phải bảo vệ được tính mạng của bản thân, mấy lời kia có nói thêm nữa cũng vô dụng, lãng phí thời gian.

Bởi vì bầu trời đang mờ dần, vốn dĩ trong thôn còn có mấy ngọn đèn nhỏ, nhưng hiện tại đã không thấy được nữa, bóng đêm bắt đầu áp chế khiến cho người ta có cảm giác bị nghẹt thở. Trương Nhất Minh lập tức xoay người bỏ chạy.

- Quay lại xe.

Trên xe của anh ta có một số thứ có thể sử dụng được. Đương nhiên nếu sử dụng lực lượng lệ quỷ thì có thể giữ được tính mạng, nhưng đó chỉ là biện pháp tạm thời... Một khi đến cực hạn cũng sẽ chết bởi lệ quỷ sống lại mà thôi. Trương Hàn có chút ghen tỵ, lại có chút tức giận, sau khi nói một câu thì lập tức quay người bỏ chạy.

- Dương Gian, cậu chuẩn bị thật chu đáo, ngay cả đường lui đều đã nghĩ sẵn.

- Ngủ ngon, mai gặp lại.

Dương Gian nói một câu sau đó chuẩn bị buộc chặt túi đựng thi thể lại nhưng khi hai người kia sắp sửa bỏ chạy, Dương Gian trong thấy con quỷ không đầu ở trong xác bà lão đang chậm rãi đi về phía bọn họ... Mục tiêu là Trương Nhất Minh.

Hắc ám lại buông xuống một lần nữa, xung quanh đã không thấy được gì hết. Dương Gian không biết sau khi hai người Trương Nhất Minh trở lại xe thì có biện pháp nào hay không. Hắn chỉ biết là hiện tại ở bên ngoài đang càng ngày càng khủng bố, cứ như sắp sửa rơi xuống địa ngục vậy, cũng không thể biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì.

"Hi vọng suy đoán của mình đúng, nếu như toàn độ diễn ra đúng như dự tính của mình, thôn này sẽ khôi phục lại trạng thái bình thường, nếu thất bại mình sẽ chết ở trong túi đựng thi thể.”

Dương Gian không dám ở lại bên ngoài nữa, hắn rúc vào trong túi đựng thi thể.

Sau một lát, thôn Hoàng Cương bị bóng tối bao trùm toàn bộ.



Quá ngột ngạt, khó thở khiến cho người ta có cảm giác không thể thở nổi.

Dương Gian không bịt kín túi đựng thi thể, hắn lưu lại một kẽ hở để ckhông khí lưu thông, dù sao Dương Gian vẫn còn muốn thở. Mặc dù trở thành ngự quỷ nhân nhưng hắn không biết được nếu nín thở có chết không, có điều mấy chuyện này vẫn không nên nếm thử thì tốt hơn.

Ở trong túi đựng thi thể cũng không thoải mái chút nào, chỉ vì bảo giữ tính mạng nên hắn phải cố gắng chịu đựng. Hiện tại có trời mới biết trong thôn có bao nhiêu con quỷ, chỉ tính sơ sơ là có ba tên ngự quỷ nhân vừa chết, con quỷ trong người bọn chúng chắc chắn đã ra ngoài, ngoài ra còn có quỷ bệnh, quỷ ác, quỷ không đầu... Còn có Trương Nhất Minh và Trương Hàn.

Hiện tại thôn Hoang Cương đã biến thành một căn cứ của lệ quỷ, muốn sống sót ở chỗ này đã không thể nào thực tế nữa, cái gì mà phân tích quy luật hành động của quỷ hay phương pháp giết người của quỷ đều đã trở nên vô dụng, cấp bậc khủng bố đã vượt qua năng lực xử lý của hắn.

Dương Gian ở trong túi đựng thi thể , hắn có chút khó chịu, mồ hôi đổ đầy người, ngoài tiếng hít thở nặng nền của hắn ra thì thứ còn lại là bóng tối, bên ngoài yên tĩnh đến mức đáng sợ, không hề có một chút xíu âm thanh nào.

Lúc này hắn vẫn hi vọng bên ngoài sẽ không có âm thanh nào, bởi vì cho dù có cũng không thể nào là người được.

Cứ tiếp tục như thế, hắn nằm trong túi đựng thi thể chờ đợi, chờ đến khi cục diện này bị thay đổi.

Nếu con quỷ không đầu hắn vừa thả ra có tác dụng thì chắc chắn cục diện này sẽ bị thay đổi. Ngược lại nếu mọi chuyện vẫn không có thay đổi gì thì chắc chắn bên ngoài đã trở nên tồi tệ rồi, hắn chắc chắn phải chết ở trong này. Bật điện thoại di động ra, kiểm tra thời gian xem sao. Điện thoại hiển thị là 10 : 20. Đây không phải là thời gian ban đêm mà là thời gian buổi sáng, thực tế hiện tại trong thôn vẫn phải là ban ngày mới đúng nhưng nếu nhìn ra ngoài thì sẽ phát hiện ra xung quanh đã đen kịt.

Không có ánh trăng, không có ánh sao, không có đèn, thậm chí không có tiếng chó sủa...

Xung quanh để lộ ra một loại yên lặng quá quỷ dị.

Không thể nào cảm giác được chút khí tức của sự sống nào ở xung quanh hết, bất kỳ ai, một khi ở chỗ này đều phải rùng mình vì sợ chứ chưa nói đến việc biết trước ở trong thôn còn có cả một đống lệ quỷ.

- Này quỷ không đầu, mày đừng khiến tao thất vọng đó, giá trị của mày ít cũng phải 100 triệu đó, thả mày ra mà không thu được hiệu quả gì là tao lỗ to lắm đấy.

Dương Gian không hề hối hận khi thả con quỷ không đầu kia, chỉ là có cảm giác đau xót trong lòng.

100 triệu! Trời ạ! 100 triệu cứ thế bay đi mất tiêu mà lần này không có Nghiêm Lực ở đây để hợp tác, chắc hắn sẽ không còn cơ hội để bắt nó lại nữa.



Có lẽ do hắn trốn trong túi đựng thi thể nên từ 10 : 20 đến 13: 30 mà hắn vẫn có thể bình yên vô sự. Hắn không nghe được âm thanh nào ở bên ngoài, cũng không có đụng phải lệ quỷ tấn công, vẫn còn sống sót an toàn. Cái túi đựng thi thể không hề lãng phí chút nào.

Xem ra lực lượng lệ quỷ không thể nào ảnh hưởng đến vàng, mặc cho nó khủng bố đến trình độ nào đi nữa thì cũng vậy. Giáo sư Bruce-Da đúng là người tốt, lại có thể công khai loại thành quả nghiên cứu to lớn như thế này ra ngoài.

Nếu mà tránh cũng không có chỗ để tránh mới gọi là tuyệt vọng thật sự. Thế nhưng tránh né cũng không phải là cách, tránh được một lúc chứ không thể né cả một đời. Mặc dù hắn đã chuẩn bị sẵn lương khô và nước nhưng chỉ có thể sống được mấy ngày mà thôi. Nếu qua mấy ngày mà cục diện vẫn không có thay đổi gì thì hắn sẽ phải đi ra ngoài.

Chắc do nãy giờ không có chuyện gì nên tâm tình Dương Gian cũng dần buông lỏng. Sau khi đã biết trốn ở trong túi đựng thi thể thì sẽ không có chuyện gì thì hắn không còn khẩn trương như lúc đầu nữa. Nghĩ ngợi một lúc, hắn quyết định gọi điện cho Lưu Tiểu Vũ. Điện thoại vệ tinh vẫn còn có tín hiệu, vẫn có thể dùng được.

Chỉ chốc lát, điện thoại đã được kết nối.

Lưu Tiểu Vũ lập tức bắt máy:

- Alo, tôi đây, có phải Dương Gian không?

Dương Gian mở miệng nói:

- Tôi đây, hiện tại tôi đã bị vây trong thôn Hoàng Cương, phần hồ sơ lúc trước mà cô gửi cho tôi có vấn đề, có người đã lược bỏ bớt những thông tin quan trọng trong báo cáo của Cảnh sát đời thứ nhất Phùng Toàn, tôi đoán, chuyện linh dị xảy ra ở thôn Hoàng Cương có liên quan đến người này.

-------

Mỗi 20 KP tặng mã giảm giá 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm giá 20%






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch