Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 147: Sự Thật 2

Chương 147: Sự Thật 2

------

shared by: epubtruyendich.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

Phùng Toàn nói:

- Không phải là người cũng không phải quỷ, tôi không biết chính xác bọn họ tồn tại dưới dạng gì, chỉ biết toàn bộ người dân bên trong thôn tương tự như quỷ nô, rất giống với quỷ nô. Quỷ nô tồn tại được là nhờ có lệ quỷ, còn bọn chúng tồn tại được là nhờ cổ quan tài này. Người nằm trong cỗ quan tài quỷ này không phải quỷ mà là tôi, cũng có lẽ vì thế nên bọn chúng vẫn còn giống như người bình thường. Hơn nữa chắc do tôi nằm trong cỗ quan tài quỷ quá lâu nên khả năng bị ảnh hưởng đến lối suy nghĩ và hành động từ bọn chúng, vì thế tôi mới định lợi dụng bọn chúng để truyền giao lưu tin tức với các cậu.

Dương Gian hỏi:

- Anh gọi cỗ quan tài này là quan tài quỷ, nó làm được cái gì?

Phùng Toàn nói:

- Tin tức về quỷ quan tài thì tôi đã báo cáo cho cấp trên rồi, nếu trong hồ sơ mà cậu đọc không nói đến chuyện này thì có lẽ cấp bậc cậu còn chưa đủ, chắc...cậu vẫn còn chưa phải là Cảnh sát Quốc tế. Nhưng tin tức liên quan đến cái này thì tôi không thể nói cho cậu, đây là bí mật quốc gia, không thể tiết lộ.

Mặt Dương Gian tôi sầm lại, Phùng Toàn nói tiếp:

- Cậu không cần phải tức giận, đến lúc nào cần biết thì cậu sẽ được biết, nói tóm lại, ba người chúng ta tuyệt đối không được để quỷ quan tài rơi vào tay của con lệ quỷ kia được. Lần này tôi có thể chủ động ra ngoài là do cân bằng ở nơi đây đã bị đánh vỡ, mức độ khủng bố của tên kia sẽ dựa vào số lượng quỷ có trong thôn. Lúc trước bởi vì các cậu chết quá nhiều nên con quỷ kia mới có thể tiếp quản được thôn này nhưng mà một chiêu lúc trước của cậu quá hay, sắp sửa đến cục diện hẳn phải chết mà cậu vẫn biết cách thả con quỷ kia ra để tranh cướp lệ quỷ trong thôn với nó, khiến cho lực lượng của nó bị suy yếu.

Dương Gian nói:

- Không phải lúc trước anh cũng đã định thả con quỷ của tôi ra hay sao?

Phùng Toàn nói:

- Không, không phải, tiếng ho khan hôm đó ở ngoài cửa là của ông lão Lưu Căn Vinh bị tôi khống chế, mục đích của tôi chỉ là muốn dọa cậu một cái mà thôi, để cho cậu trở về gia nhập vào nhóm, tránh nguyền rủa lạc đàn sẽ chết. Nhưng sau đó khống chế của tôi bị cắt đứt, Lưu Căn Vinh bị con quỷ kia khống chế, cuối cùng nó tiến vào phòng của cậu. Khi ấy người muốn cướp con quỷ trong hộp không phải tôi mà là con quỷ kia...chỉ là không biết vì cái gì nó lại từ bỏ.

Vừa nói anh ta ta vừa nhìn lên tấm ảnh thờ ở trên bàn.

- Thế nên tôi mới nói với cậu, tình huống ở đây rất đặc thù, những người dân mà các cậu thấy đôi khi là người, đôi khi là tôi, có đôi khi lại là con quỷ kia...nhưng tôi phải nhắc lại cho mấy cậu biết, trong thôn này đã không còn người nào sống sót nữa, ngoại trừ ba người chúng ta ra, những thứ còn lại đều được tồn tại nhở cổ quan tài này mà thôi.

Dương Gian nói:

- Thì ra là vậy... Cho nên mặt ngoài thì nhiệm vụ của chúng tôi là xử lý chuyện linh dị ở thôn Hoàng Cương nhưng thật ra là tới để cứu anh.

- Cũng có thể cho là như thế, nhưng nếu chuyện này bị thất bại sẽ gây ra hậu quả rất nghiêm trọng, có thể đánh vỡ cân bằng, khiến con quỷ ở trong này trở nên nguy hiểm hơn. Tôi cảm thấy các cậu không nên đến cứu tôi, nếu cấp trên khăng khăng muốn như thế, tôi nghĩ chưa chắc là vì cứu tôi mà hẳn là vì thứ này.

Phùng Toàn chỉ chỉ vào cỗ quan tài màu đỏ và nói.

Vì quỷ quan tài?

Dương Gian nhìn chằm chằm vào cỗ quan tài vài lần.

Nó là một cỗ quan tài rất bình thường nhưng chính cỗ quan tài này lại là thứ mà con quỷ ác muốn tranh cướp, chắc chắn nó phải có gì đó rất đặc thù. Thế nhưng đặc thù ở đâu thì chắc chỉ có Phùng Toàn biết, mà hiện tại anh ta lại không chịu nói.

Lúc này Trương Hàn đột nhiên trở nên khẩn trương:

- Hai người đã nói chuyện xong chưa vậy? Sao tôi lại cảm thấy bên ngoài có cái gì đó không đúng cho lắm.

Ông ta chỉ tay ra phía bên ngoài, nguyên bản thôn làng đã khôi phục lại bầu trời sáng sủa, hiện tại lại bắt đầu tối dần dần. Mặc dù tốc độ không nhanh, nhưng cái này đã chứng tỏ có chuyện gì đó không được ổn sắp sửa xảy ra.

Mặc dù Dương Gian còn muốn biết rất nhiều thứ, hơn nữa, hình như Phùng Toàn cũng muốn giải thích toàn bộ cho hắn. Bởi vì đây là cách đơn giản nhất, cũng hiệu quả nhất để hóa giải hiểu lầm. Dù sao từ trước đến giờ cả hai đều có những hành động đưa đối phương vào chỗ chết, mà muốn sinh tồn được trong thôn, thậm chí là rời khỏi đây, vấn đề đầu tiên cần giải quyết là trong lòng của mọi người phải thoải mái, cần phải loại bỏ sự nghi ngờ lẫn nhau. Nếu không vụ hợp tác tiếp của hai người sẽ khá bất lợi.

Nhưng tiếng nhắc nhở đột ngột của Trương Hàn khiến cho hai người phải nhìn ra bên ngoài ngay.

Hiện tại bầu trời ở bên ngoài đã bắt đầu trở nên tối, mặc dù tốc độ không nhanh như lần trước nhưng nếu tiếp tục diễn ra thì không đến 10 phút bầu trời sẽ lại tối om, cả thôn một lần nữa chìm vào màn đêm u ám.

Sắc mặt lạnh như băng của Phùng Toàn thay đổi, trở nên căng thẳng hơn:

- Con quỷ kia đang tới, chỉ cần tôi xuất hiện, nó sẽ không buông tha cho cơ hội ngon ăn này, trước đó cũng thế, chấp niệm của nó đối với cỗ quan tài này rất mạnh. Lúc trước tôi khiến cho toàn bộ linh đường biến mất cũng vì không muốn nó cướp được cỗ quan tài này.

Dương Gian nói:

- Nếu đã thế sao anh không trốn đi luôn, còn quay lại làm cái gì nữa.

- Không thể trốn được, có trốn tránh cũng vô dụng thôi, cỗ quan tài, tôi và con quỷ kia đều có mối liên hệ rất chặt chẽ với nhau. Dựa vào cỗ quan tài để đạt đến một sự cân bằng vi diệu, chỉ cần còn tồn tại sự cân bằng thì mọi chuyện sẽ không sao, đều yên ổn. Nhưng con quỷ mà cậu thả ra đã phá vỡ cân bằng này nên tôi bị ép phải xuất hiện.

Con mắt Dương Gian khẽ nheo lại, anh ta bị quỷ không đầu ép phải chạy ra ngoài?

Cũng đúng, ngay cả quỷ vực của hắn mà bà lão bị con quỷ không đầu khống chế còn có thể ra vào, chắc gì nó đã không thể đi ra đi vào linh đường được, nhưng hiện tại bà lão bị tấm da nuốt mất rồi, quỷ không đầu cũng bị hắn khống chế, cục diện lại xuất hiện tay đổi.

Khoan đã!! Có gì đó không đúng, con ngươi của Dương Gian chợt lóe sáng:

“Nếu như con quỷ trong thôn sẽ mạnh yếu dựa vào số lượng quỷ ở bên trong thôn, vậy vì sao con quỷ không đầu mà mfinh thả ra lại không khiến con quỷ kia mạnh lên mà ngược lại nó trở nên yếu đi?”

Nguyên nhân của sự khác biệt này là do đâu?

Chẳng lẽ phải đợi cho sau khi con quỷ kia chiếm được mấy con lệ quỷ, khi đó nó mới có thể chuyển đổi thành lực lượng của nó hay sao?

Nếu như thế con quỷ kia không thể nào không đi đối phó với quỷ không đầu được.

Toàn bộ bí mật của chuyện này đều nằm trên cỗ quan tài này, Dương Gian không tự giác được phải nhìn xem cỗ quan tài này thêm một lần. Hiện tại chỉ có bí mật của cỗ quan tài này là hắn không thể biết được, nếu hắn có thể biết được năng lực của con quỷ quan tài và tác dụng của nó, như vậy hắn có thể lý giải được những chỗ không hợp lý trong chuyện này.

Chỉ là...

Cảnh sát Phùng Toàn ở trước mắt cũng không định nói cho hắn biết tin tức về con quỷ quan tài này, ngược lại anh ta lại đang cố che giấu đi những tin tức liên quan đến nó.

"Sự giấu diếm của anh ta minh chứng cho việc con quỷ quan tài này chắc chắn phải có tác dụng gì đó rất to lớn. Bằng không quốc gia sẽ không nhúng tay vào nhiệm vụ lần này của mình, công ty kia cũng không cần giấu diếm toàn bộ tin tức, thậm chỉ ngay cả hồ sơ bên phía cục Cảnh sát Quốc tế cũng bị lược bỏ..."

"Phùng Toàn nói không hề sai, nhiệm vụ lần này không phải để cứu anh ta mà vì đạt được cỗ quan tài này."

-------

Mỗi 20 KP tặng mã giảm giá 10%

Mỗi 35 KP tặng mã giảm giá 20%






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch