Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 192: Phòng Vệ Sinh

Chương 192: Phòng Vệ Sinh

Dương Gian nói:

- Tôi với cô ấy chỉ là tình cảm bạn bè thôi. Sự giúp đỡ của tôi đối với cậu ấy chỉ nằm trong giới hạn của 6 năm bạn học, có lúc nào vượt quá tình bạn đâu mà cậu nói thế.

Sắc mặt Vương San San hơi tái nhợt, cô vẫn ngồi yên một chỗ không hề nhúc nhích, rất yên lặng, không mở miệng nói một câu, trên mặt cô cũng không có biểu hiện gì hết.

Khuôn mặt đáng yêu của Miêu Tiểu Thiện càng đỏ hơn, cô nói:

- Tôi sắp sửa chuyển qua tỉnh khác để học rồi, cậu đừng có nhớ nhung gì thêm về tôi nữa.

Trương Vĩ ở một bên nhịn không được nữa, hắn ta gõ gõ tay lên bàn, tỏ ra nghiêm túc, rồi nói:

- Bạn học Miêu Tiểu Thiện, xin cậu chú ý đến lời nói của cậu, tôi thấy bộ dạng hiện của cậu chính là đang to gan lớn mật cố tình dụ dỗ Dương Gian. Cậu phải biết, Dương Gian là thuộc về tập thể, chứ không phải của cá nhân cậu. Cậu cần được đề cao nhiều về tư tưởng và giác ngộ. Sau khi về nhà, tôi yêu cầu cậu phải viết cho tôi một bản kiểm điểm 5000 chữ rồi gửi cho tôi.

Miêu Tiểu Thiện trợn mắt nhìn hắn ta một cái:

- Tôi không muốn nói chuyện với cậu.

Trương Vĩ:

- Còn không phục, nhất định có tật giật mình đây mà. Dương Gian, tôi nói với cậu rồi, chắc chắn cậu ấy có ý với cậu, vậy mà cậu lại không tin. Lúc đầu tôi mời cậu ấy đến tụ họp, cậu ấy nhất quyết không chịu đi, khi tôi bảo là cậu sẽ đến thì cậu ấy lại thay đổi thái độ ngay. Nếu sớm biết cậu ấy là người bạc tình bạc nghĩa, lúc trước tôi sẽ không ra tay cứu hắn họ của cậu ấy rồi.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Nguyên nhân của chuyện này không phải bắt đầu từ chuyện cậu hát quá khó nghe à.

Trương Vĩ ngước cổ lên, tỏ ra bộ dạng vô cùng tự tin:

- Tôi hát rất khó nghe? Cậu thử nhìn vào hầu kết ở cổ của tôi mà xem, lúc ca hát nó sẽ rung động, cái này chỉ có ca sĩ Trương Học Hữu mới có được. Triệu Lỗi, cậu thử nói xem, tôi hát thế nào?

Triệu Lỗi nói:

- Khiến cho người ta tê dại cả da đầu.

Trương Vĩ nói.

- Cậu thấy chưa, cậu ta đã bị tiếng hát của tôi làm cảm động.

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Không để ý đến cậu nữa, tôi nói chuyện với Dương Gian, đúng rồi, Dương Gian, lúc nãy cậu vừa đi đâu vậy? May mà cậu trở về kịp thời, nếu không hắn họ tôi phải chịu khổ đó.

Dương Gian dựa vào ghế sopha, chậm rãi lên tiếng:

- Đúng là mấy cậu đánh nhau làm tôi kém tý nữa là quên mất chuyện chính, thật ra lúc nãy tôi đi hỏi phục vụ thử xem, vì sao chúng ta chỉ có 6 người mà hắn ta lại mang lên 7 chai bia?

Trương Vĩ nói:

- Chuyện này có gì lạ hay sao?

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Tiêu chí hoạt động của quán này là mỗi người một chai bia, có phải người phục vụ đưa sai hay không?

Dương Gian lắc đầu, nói:

- Không phải, người phục vụ bảo chúng ta không phải 6 người mà là 7 người cho nên hắn ta mới đưa 7 chai bia, nói cách khác, trong chúng ta lại nhiều thêm một người.

- Nhiều thêm một người?

Nghe hắn nói như vậy, tất cả mọi người ở bên trong đều lập tức sửng sốt.

Dương Gian nói:

- Lúc trước, khi chúng ta đi ăn cơm cũng như vậy, trên bàn ăn lại có thêm một bộ bát đũa, lúc đó chỉ có 4 người là tôi, Vương San San, Trương Vĩ và Triệu Lỗi là đang ăn cơm, thế nhưng lại có tới 5 bộ bát đũa. Tôi cảm thấy quá kỳ lạ, sợ nhà hàng kia xuất hiện chuyện linh dị nên tôi mới để cho tất cả mọi ngươi rời khỏi đó nhưng hiện tại xem ra... Người thêm vào này cũng không phải là xuất hiện ở bên trong nhà hàng, nó đi theo chúng ta. Nếu may mắn thì hiện tại người này vẫn còn ở bên trong phòng.

Lời này vừa nói ra, tất cả mọi người lập tức cảm nhận được một luồng khí lạnh chạy khắp người, nhất thời trợn mắt nhìn nhau, trong lòng ai nấy đều dấy lên một cảm giác sợ hãi.

Sau đó bọn họ lại bắt đầu nhớ đến chuyện kinh khủng ở trường học, lần nữa bị bao trùm bởi nỗi sợ hãi không tên.

Triệu Lỗi kinh hãi, hắn ta đứng dậy ngay lập tức, theo bản năng định bỏ chạy ra ngoài.

- Ý của cậu là, trong mấy người chúng ta có quỷ xuất hiện? Vậy còn chần chờ cái gì nữa, chạy nhhắn đi.

Dương Gian vẫn ngồi yên bất động tại chỗ:

- Tạm thời đứng có chạy thì hơn, cậu có chạy cũng vô dụng, cậu chạy đến đâu con quỷ kia cũng sẽ đi theo đến đó. Con quỷ kia là do một trong số chúng ta dẫn theo, hiện tại chúng ta tụ họp lại với nhau, có khả năng nó sẽ thay đổi mục tiêu, nếu cậu rời khỏi đây mà không có chuyện gì xảy ra thì tốt nhưng nếu con quỷ kia đi theo cậu về đến nhà thì sao? Đến lúc đó chuyện này sẽ phức tạp hơn cậu tưởng đó.

Nghe Dương Gian nói như vậy, vốn dĩ Triệu Lỗi đang định cất nhấc chân bỏ chạy lập tức cứng đờ.

Nếu con quỷ kia chạy theo hắn ta thì chuyện gì sẽ xảy ra, chỉ nghĩ thôi mà đã cảm thấy rùng mình, Trương Vĩ cũng có chút bất an.

- Đang yên đang lành sao tự dưng lại xuất hiện quỷ chứ.

Dương Gian cười nói:

- Cái đó tôi làm sao mà biết được, quỷ xuất hiện cũng bình thường thôi. Không có dấu hiệu, không có lý do, đụng phải quỷ thì cứ coi như xui xẻo.

Miêu Tiểu Thiện hỏi:

- Vậy chúng ta phải làm cái gì bây giờ?

Dương Gian trầm ngâm suy nghĩ một chút sau đó nói:

- Đầu tiên phải xác nhận xem con quỷ kia đi theo ai đến, sau đó người khác rời đi, tránh khỏi bị ảnh hưởng. Cuối cùng tôi sẽ thử vài cách để giải quyết vấn đề này.

Nếu hắn không ra tay giúp đỡ, chắc chắn có một người trong nhóm sẽ chết, Trương Vĩ cảm động vỗ bắp đùi mình và nói:

- Chỉ cần câu nói này của cậu, tôi phải gọi cậu một tiếng ca, ca ca.

- Ca ca.

Triệu Lỗi cũng kích động nhìn Dương Gian nói theo.

Miêu Tiểu Thiện cũng có chút xấu hổ nhưng cô vẫn kêu:

- Ca, ca ca.

Dương Gian khohắn tay lại:

- Nếu tôi không tìm thấy con quỷ kia hoặc tìm thấy nhưng không đủ năng lực để đối phó với nó, lúc đó tôi chỉ có thể nói với các cậu hai từ xin lỗi. Mặc dù điều đó là rất tàn nhẫn đối với nhưng tôi vẫn phải nói trước, để mấy cậu chuẩn bị sẵn tâm lý.

Trương Vĩ có cảm giác sắp khóc:

- Ca ca, hắn đừng nói như thế chứ, hắn nhất định có cách mà, đúng không?

Dương Gian lại phát hiện ra hắn không thấy người hắn họ của Miêu Tiểu Thiện đâu cả.

- Chuyện này không thể nào nói trước trước, đúng rồi, anh họ của cậu đâu rồi Tiểu Thiện?

Miêu Tiểu Thiện nói:

- Anh ấy đi vệ sinh rồi.

Đúng thật là Thượng Quan Vân đang ở trong WC.

Hắn ta bị thương, bị đấm một phát ở trên mũi, hiện tại còn đang chảy máu.

Thượng Quan Vân cúi đầu rửa mặt, trong lòng cảm thấy tức giận.

- Hôm nay đúng là cực kỳ xui xẻo, bị một đám lưu mhắn còn chưa mọc lông đánh cho một trận.

Nhưng nhìn bộ dạng cầu xin lúc nãy của tên A Phi khiến hắn ta không biết phải làm gì nữa nhưng Thượng Quan Vân lại không dám sử dụng cây súng mà Dương Gian nhét vào tay mình. Dùng súng giết người không bị phán là tử hình thì đã được coi như có hậu trường. Thật sự hắn không hiểu mấy người bạn học của em họ làm cái gì mà ngay cả súng cũng có. Hơn nữa đám lưu mhắn kia dường như rất sợ Dương Gian, đám bạn học kia cũng rất kính trọng hắn. Chẳng lẽ hắn là trùm của khối 12 luôn hay sao.

Thượng Quan Vân nghĩ thầm:

- Không phải là tiểu tử kia đang để ý đến người em họ dễ thương của mình đó chứ?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch