Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 209: Tàn Nhẫn

Chương 209: Tàn Nhẫn

Bởi vì hiện tại cửa sổ đã được hắn mở ra, không khí đã được lưu thông.

Thi thoảng có những cơn gió nhẹ thổi vào, khiến cho ba bộ thi thể khẽ đong đưa, thi thoảng mấy cục thịt bị thối rữa ở trên cơ thể lập tức rơi xuống đất, mơ hồ có thể nhìn thấy được những khúc xương trắng hếu ở bên trong.

Không hề nghi ngờ gì.

Đây chính là một nhà ba người của Nghiêm Lực, ba người này là vợ và hai đứa con của anh ta.

Mười ngày trước, Dương Gian còn đến đây một lần. Khi đó người vợ của Nghiêm Lực còn mang theo hai người con của anh ta, sinh sống tự do tự tại, không buồn không lo gì hết, toàn bộ đau đớn, dằn vặt đều đã có Nghiêm Lực gánh vác nhưng dù anh ta đã trở thành ngự quỷ nhân, anh ta cũng muốn duy trì cho gia đình. Thế nhưng mọi thứ anh ta muốn duy trì đã sụp đổ mà Nghiêm Lực không hề hay biết chuyện gì. Đã vậy trước khi chết, anh ta còn cố lết đến để tìm cho được Dương Gian, nhờ hắn đến đây thông báo cho người nhà của mình. Thật ra ngay cả Nghiêm Lực cũng không hề biết, người nhà của anh ta đã chết trước anh ta.

"Lấy tình trạng thối rửa như vậy mà nói, vợ con của anh ta đã chết khoảng 5 ngày rồi. Mà hôm qua thì Nghiêm Lực mới đạt đến cực hạn khôi phục của lệ quỷ, nói cách khác, đã có người nào đó giết chết người nhà của anh ta trước, sau đó mới ép buộc anh ta chết bởi lệ quỷ, đây là người kia đã chuẩn bị đầy đủ để giết cả nhà Nghiêm Lực rồi.”

Dương Gian ngồi ở trên ghế sopha, nhìn ba bộ thi thể treo trước mắt hắn, suy nghĩ lại mọi chuyện.

Hắn bắt đầu tự hỏi, mục đích hay là động cơ giết người của người kia khi giết sạch cả một nhà ba người, sau đó giết chết Nghiêm Lực là cái gì?

Vốn dĩ Nghiêm Lực không còn sống được lâu nữa, sớm muộn gì anh ta cũng phải chết vì lệ quỷ khôi phục, vì sao người kia lại chờ đợi không được mà phải ra tay giết người?

Là để cướp cái hộp bằng vàng kia hay sao?

Hay là Nghiêm Lực đã đắp tội người nào đó ở bên ngoài, cho nên bọn chúng đến để báo thù?

Hoặc là có nguyên nhân nào đó nữa.

Thế nhưng dù nguyên nhân là gì đi nữa thì thủ đoạn của chúng cũng thật sự tàn nhẫn.

Dương Gian khẽ suy tư.

"Không, không đúng, tàn nhẫn đã không còn là từ dùng để chỉ loại người như mình nữa rồi, trong số những người có thể khống chế ác quỷ như mình, đã có bao nhiêu người đánh mất nhân tính rồi. Nếu đổi lại là mình thì thủ đoạn cũng không kém hơn cái này là bao. Cuộc đấu tranh một mất một còn, không còn lựa chọn nào khác. Hiện tại là Nghiêm Lực, sau này có thể là mình, đến lúc đó người nhà của mình có phải là sẽ bị người ta treo lên, mặc kệ cho thời gian thối rữa hay không."

Cho nên hắn phải làm cho rõ ràng chuyện này, hắn phải báo mối thù ba người nhà của Nghiêm Lực.

Ít nhất phải có một vài người chết vì chuyện này.

Nghĩ đến đây, khuôn mặt của Dương Gian đã trở nên lạnh lùng, khắp người bắt đầu tỏa ra khí tức băng lãnh, hắn lập tức đứng lên, sau đó xoay người rời khỏi đây.

Ba bộ thi thể hư thối vẫn còn tiếp tục đong đưa trên ngọn đèn nê ông.

Mùi hôi thối bắt đầu phát tán, lan dần dần ra bên ngoài.

Hắn không cần quan tâm đến điều này, bởi vì chuyện ở trong này chắc chắn sẽ được người ta phát hiện ra sớm thôi, sau đó sẽ có người báo cảnh sát, lúc đó đương nhiên có người đến thu dọn thi thể và báo cho người thân của nạn nhân.

"Chuyện người nhà của Nghiêm Lực bị giết nhất định có liên quan đến câu lạc bộ Tiểu Cường. Lúc trước anh ta còn căn dặn mình là phải cẩn thận người của câu lạc bộ, có người của câu lạc bộ muốn ra tay giết mình. Chắc chắn chuyện này chắc chắn là có liên quan đến bọn chúng, hiện tại mình phải đi đến câu lạc bộ Tiểu Cường để làm cho rõ ràng."

Sau khi rời khỏi đây, Dương Gian lập tức lái xe đi vê phía câu lạc bộ.

Hắn làm như thế này cũng không hẳn là vì báo thù cho người nhà của Nghiêm Lực mà còn vì sự an toàn sau này của mình. Nếu hiện tại hắn không làm gì, sau này có xuất hiện chuyện này nữa, lúc đó hắn có hối hận cũng đã muộn màng rồi. Từ những dấu vết để lại có thể thấy được ý đồ của đám người kia chính là giết người, giết cả nhà vô cùng tàn nhẫn, không cho người ta bất kỳ con đường sống nào. Loại chuyện như vậy chỉ cần xảy ra một lần thôi là đã quá đủ rồi. Dương Gian tuyệt đối sẽ không để cho chuyện như vậy xảy ra một lần nào nữa, càng không để cho nó xảy ra đối với bản thân hắn.

Chiếc xe lao vun vút trên đường, không mất bao lâu, hắn đã đến trước cửa của một khu trang viên tư nhân của thành phố Đại Xương, nơi này chính là căn cứ của câu lạc bộ Tiểu Cường.

Lúc trước Dương Gian đã tới đây một lần rồi, hắn vẫn còn nhờ đường.

Khi hắn vừa xuống xe t lập tức có hai tên bảo vệ mặc áo màu đen, thể hình khá lớn đứng chắn đường.

- Xin vị tiên sinh này dừng bước, nơi này của chúng tôi là khu vực tư nhân, bình thường không cho phép người lạ tiến vào bên trong, trừ phi tiên sinh có giấy thông hành.

Dương Gian nói:

- Hiện tại câu lạc bộ Tiểu Cường đã bắt đầu thiết lập thẻ ra vào rồi à? Tôi đến tìm Vương Tiểu Cường, mấy cậu nên dàn xếp một chút, đừng có làm khó tôi, đương nhiên là đổi lại tôi cũng sẽ không gây khó dễ cho mấy cậu.

Một người bảo vệ mặc áo đen chân thành nói:

- Thật sự xin lỗi, nếu vị tiên sinh này không có giấy thông hành thì chúng tôi không thể cho ngài vào bên trong.

Dương Gian nói:

- Thật sự không thể dàn xếp một chút hay sao? Cho ít tiền có được không?

Tên bảo vệ kia thấy Dương Gian còn muốn đi vào, hắn ta lập tức đưa tay ra ngăn lại và nói:

- Chúng tôi là những bảo vệ chuyên nghiệp, phải phụ trách đối với ông chủ, ngay cả khi tiên sinh hối lộ chúng tôi, chúng tôi cũng không được phép cho tiên sinh đi vào, trừ phi tiên sinh có giấy thông hành. Nếu tiên sinh vẫn muốn tiếp tục đi vào, chúng tôi chỉ có thể áp dụng vũ lực để mời tiên sinh đi khỏi đây, mong tiên sinh có thể hiểu giùm chúng tôi.

- Không cần phải nói mấy lời khách sáo đó làm gì, chỉ tổ lãng phí thời gian mà thôi, hiện tại tôi đang bận lắm.

Sau đó Dương Gian trực tiếp rút súng ra chỉ thẳng vào đầu của tên bảo vệ và nói:

- Tránh ra hoặc là tôi sẽ tặng cậu một viên vào đầu, hai cái đó cậu tự chọn.

Người bảo vệ còn lại thấy cảnh như vậy, vội giang hai tay ra, ý đồ bảo Dương Gian bình tĩnh lại.

- Bình tĩnh, tiên sinh, mong ngài hãy bình tĩnh lại.

Còn tên bảo vệ bị hắn dùng súng chỉ vào thì hơi đơ người ra một chút nhưng cũng không có vẻ gì gọi là sợ hãi. Vừa nhìn qua là đã biết được bọn họ đã được huấn luyện chuyện nghiệp.

Dương Gian nói:

- Ở khoảng cách gần như thế này, không phải là mấy người các cậu có một kỹ năng tay không cướp súng mà? Nhưng mà tôi khuyên mấy cậu đừng làm như vậy, đừng ép tôi phải ra tay, nếu không hai cậu sẽ phải chết.

Trong khi hắn đang nói chuyện, sau lưng của hắn lại có một cái bóng màu đen đứng dậy, trông rất quỷ dị.

Ngự quỷ nhân?

Lúc này hai tên bảo vệ này mới hiểu được bọn họ đang nói chuyện với ai, lập tức lùi về sau mấy bước.

Thật ra bọn họ cũng đã nảy sinh ra ý định cướp súng của Dương Gian, dù sao chốt an toàn của khẩu súng còn chưa có mở.

Thế nhưng khi nhìn thấy cái bóng đằng sau lưng hắn, cả hai biết mọi chuyện không đơn giản như vậy nữa.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch