Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 217: Tra Khảo 2

Chương 217: Tra Khảo 2

- Cậu muốn hỏi cái gì?

- Lúc trước Vương Tiểu Cường có nói rằng cái chết của Nghiêm Lực không phải do người của câu lạc bộ làm, ít nhiều tôi vẫn tin tường câu này của hắn ta, dù sao Nghiêm Lực cũng là thành viên của câu lạc bộ, cứ coi Vương Tiểu Cường tàn nhẫn đi nữa, hắn ta cũng không thể nào dùng người nhà đi giết người nhà được, đây chính là hành động tự đập biển hiểu của bản thân.

Người này lập tức nói, giọng điệu ông ta khá run.

- Cái này, cái này... Thật sự tôi không biết gì về cái này hết, mặc dù chúng tôi là cổ đông của câu lạc bộ, chúng tôi chỉ phụ trách vấn đề tiền bạc mà thôi, còn chuyện cụ thể thì đều do Vương Tiểu Cường quản lý hết.

Dương Gian nói:

- Chỉ đầu tư tiền bạc, không quản lý, người như ông có sống cũng chỉ lãng phí lương thực, thôi đi thăm hỏi người vừa rồi đi.

Hắn vừa nói xong thì ông ta cũng lập tức biến mất không thấy gì nữa. Dương Gian sử dụng quỷ vực đưa ông ta xuống dưới lòng đất, chờ cho quỷ vực thu hồi, ông ta bắt đầu cảm giác được áp lực từ bùn đất ở bốn phía truyền đến, trực tiếp khiến cho ông ta bị ngạt thở. Ông ta muốn giãy dụa nhưng mà chẳng làm nên trò trống gì, chỉ cảm thấy sinh mạng của ông ta đang bị bóc ra dần dần! Sắp chết, ông ta cảm giác bản thân đã sắp chết.

Hối hận, chính là hai từ xuất hiện ngay lúc này ở trong đầu vị tổng giám đốc, bản thân sao lại làm chuyện đáng chết như vậy, vì sao lại đồng ý với tên Vương Tiểu Cường kia để trừ khử Dương Gian cơ chứ.

Dương Gian lại nói:

- Được rồi, xin mời vị tiếp theo.

Ngay lập tức có một vị tổng giám đốc của công ty, xí nghiệp khác khóc lóc, van xin Dương Gian.

- Đừng, đừng hỏi, đừng hỏi nữa, tôi không biết gì hết, cậu có thể thả tôi đi không, nếu cậu thả tôi đi khỏi đây, tôi sẽ tặng luôn công ty cho cậu, công ty tôi có giá trị mười mấy tỷ lận, cậu thấy thế nào? Có được không?

Ở giữa ranh giới sống và chết, còn có cái gì mà không bỏ xuống được cơ chứ.

- Ông nói cái gì vậy, ông thấy tôi giống người làm ông chủ lắm hay sao, tôi đã không quen làm ông chủ mà lại phải đối phó với mấy đồng bọn của ông trong công ty nữa, ông thấy như vậy có ổn không? Thôi, công ty ông thì cứ để cho con ông thừa kế đi, yên tâm, tôi sẽ không đụng chạm gì đến nhà ông đâu.

Dương Gian dùng tay vỗ vỗ vào bả vai của ông ta:

- Nếu có kiếp sau thì ông nên cẩn thận hơn ở những lúc giơ tay bỏ phiếu quyết định chuyện gì đấy nhé. Không thể tùy tiện nhấc tay lên giơ nhẹ nhàng như vậy được, làm không cẩn thận là chết người đó. Thôi, chắc những người còn lại không có ai biết gì đâu nhỉ? Có hỏi cũng lãng phí thời gian m, để tôi tiễn mấy người lên đường cho nhanh vậy, như thế cũng tốt, đi cho có bầy có bạn, đi lẻ tẻ cô đơn lắm.

Dương Gian đứng lên, không có tiếp tục đưa ra câu hỏi nữa, hắn cảm thấy nếu bản thân đợi ở trong câu lạc bộ càng lâu thì càng nguy hiểm. Vương Tiểu Cường đã chết nhưng con quỷ của hắn ta vẫn còn lắc lư ở đây. Hơn nữa hắn cũng không dám đảm bảo rằng không có vị ngự quỷ nhân nào chạy đến để trợ giúp không nữa, tốt nhất là giải quyết đám người này trước đã.

Lúc này, đột nhiên có một người nói:

- Chờ, chờ mọt chút, cậu đừng giết tôi, tôi biết một chút tin tức.

Tên người này là Mã Hữu Tài, là một vị tổng giám đốc của một xí nghiệp có tiếng ở trong thành phố Đại Xương. Trước kia Dương Gian đã từng thấy mặt ông ta trên mấy trang báo.

Dương Gian nói:

- À, hình như ông là giám đốc Mã nhỉ, được rồi, giám đốc Mã, ông thử nói xem xem ông biết được cái gì nào. Đừng có bày trò lừa gạt tôi, nếu không tôi mà tức giận lại chạy qua nhà ông ngồi uống trà một hồi là vất vả lắm, không tốt cho gia đình ông nữa.

Mã Hữu Tài vội nói:

- Những gì tôi nói đều là sự thật, lúc trước Vương Tiểu Cường thường xuyên qua lại uống rượu ở quán Bar Hoa Hồng, ở trong thành phố Đại Xương. Tôi cũng đã cho người đi điều tra một chút thông tin về chỗ kia rồi, ông chủ của chỗ đó tên là Vương Nhạc. Mấy ngày trước Vương Tiểu Cường còn có qua lại ở chỗ đó nữa, cho nên tôi đoán người kia hẳn là biết chút gì đó về cái chết của Nghiêm Lực.

Dương Gian dùng ánh mắt nghi ngờ nhìn chằm chằm vào ông ta.

- Đừng có tùy tiện lấy một cái lý do nào đó đến để lừa tôi, nếu lừa tôi đừng trách tôi làm ra chuyện gì điên rồ đấy nhé.

Mã Hữu Tài nói:

- Tôi tuyệt đối không bao giờ lừa cậu, tên Vương Nhạc kia cũng là ngự quỷ nhân, hắn ta chuyên làm những chuyện xấu thay người khác, có không ít chỗ ăn chơi ở trong thành phố Đại Xương đều là sản nghiệp của hắn ta, nếu có người ra tiền, chỉ cần đủ nhiều thì chuyện gì hắn ta cũng dám làm.

- Thật sao? Vậy thì để tôi qua đó hỏi một chút. Thế nhưng vì đảm bảo an toàn, nên trước đó tôi phải thay đổi thân thể cho giám đốc Mã một chút, nếu không điều tra ra được tin tức nào có tác dụng, tôi sẽ khiến cho ông tự sát, giám đốc Mã, ông thấy như vậy có được không?

Dương Gian vừa nói xong, một bóng đen xuất hiện và đứng lên từ dưới chân của ông ta, không chờ cho ông ta kịp làm ra hành động gì.

Một cái đầu đã bị bóng quỷ không đầu hái xuống, sau đó bóng quỷ không đầu cầm cái đầu này, đi đến trước một bộ thi thể khác, bộ thi thể này đã bị sứt đầu mẻ trán rồi, sau đó nó đổi cái đầu này cho cỗ thi thể.

Một bộ thân thể mới được xuất hiện, giờ phút này Mã Hữu Tài đang mở to hai mắt nhưng ông ta vẫn chưa biết được rằng, bản thân đã bị đổi qua một cơ thể khác. Ông ta chỉ cảm thấy bản thân đột nhiên mất ý thức đi một lát, sau đó lại khôi phục.

- Tôi bị làm sao vậy?

Mã Hữu Tài giãy dụa đứng lên từ dưới đất, ông ta nhìn xem tay của mình, có cảm giác lạ lẫm.

Cái này không phải là thân thể của bản thân ông ta.

- Chỉ là tôi vừa tặng cho ông một cỗ thân thể mới mà thôi, chờ đến lúc nào đó tôi phát hiện ra ông lừa tôi, tôi sẽ cho cỗ thân thể này giết ông. Rất lợi hại phải không, nếu thân thể muốn giết bản thân thì sẽ không còn ai có thể cứu được ông nữa.

Dương Gian nở một nụ cười, trong nụ cười của hắn mang theo vài phần lạnh lùng, tiếp đó hắn chỉ tay về phía cổ của ông ta và nói:

- Bình thường ông nên chú ý bảo dưỡng cái cổ của ông cho tốt, nếu không cẩn thận làm nó rớt xuống thì đừng có trách tôi đó.

Mã Hữu Tài giật mình, vô ý sờ tay vào cổ.

Da thịt bị lệch ra, một vết thương ghê rợn lại xuất hiện ở trên cổ, nhất thời ông ta cảm thấy có một luồng khí lạnh đang chạy khắp toàn thân của ông ta.

- Đi thôi.

Dương Gian thu thập vũ khí trên mặt đất, nhặt mấy khẩu sủng cùng một ít thứ, coi như đây là thu hoạch của chuyến đi này.

Lúc này có một vị tổng giám đốc còn sót lại, trông thấy Dương Gian chuẩn bị bỏ đi thì ông ta vừa mừng vừa lo, hỏi Dương Gian:

- Vậy, vậy tôi thì sao? Cậu không giết tôi à?

- À, xíu nữa thì quên mất là ông còn sống, cảm ơn ông đã nhắc nhở nhé.

Dương Gian cầm súng bắn một phát.

- Đoàng!






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch