Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 227: Bao Vây

Chương 227: Bao Vây

Hiệu suất làm việc của Lưu đội trưởng vẫn được coi là cao.

Hơn nữa vị trí này chính là sân nhà của anh ta nữa và nhân lực cũng đông đúc, việc tìm kiếm một người ở trong tòa nhà này cũng dễ.

Không mất bao lâu thời gian, có người cảnh sát đã trong thấy được vị trí của Trương Nguyên giả từ phòng giám sát, cậu ta lập tức theo dõi và báo cáo lại cho Lưu Kiến Minh.

- Lưu đội trưởng, đã xác định vị trí của đối tượng tình nghi, hiện tại đối tượng đang ở trong phòng hồ sơ trên tầng 5, dựa theo camera giám sát ghi hình được thì đối tượng tình nghi đã đi vào bên trong phòng hồ sơ.

Lưu đội trưởng nói:

- Rất tốt, mấy người các cậu đi theo tôi, lập tức phong tỏa phòng hồ sơ, những người còn lại cảnh giới ở xung quanh tầng 4, chú ý cửa ra vào.

- Vâng, đội trưởng.

Lưu đội trưởng lập tức rút điện thoại ra và thông báo cho Dương Gian:

- Dương Gian, chúng tôi đã xác định được vị trí của nó rồi, nó đang ở trên phòng hồ sơ trên tầng 5, cậu lên đây nhanh đi.

- Được rồi, tôi đến ngay.

Sau khi để điện thoại di động xuống và ngẩng đầu nhìn lên trên tầng 5, lúc này hắn lập tức nhíu mày.

Hiện tại hắn vẫn còn một nghi ngờ:

"Vì sao con quỷ này vẫn cứ quanh quẩn ở trong căn nhà này mà không bỏ đi?"

Thế nhưng mục đích hành động của quỷ là không thể nào đoán ra được, có khi hành động của nó có mục đích nhưng đôi khi lại không có mục đích nào cả, nhưng dù có mục đích hay không thì hành động của lệ quỷ vẫn rất nguy hiểm.

Có điều hiện tại Dương Gian không suy nghĩ nhiều nữa, hắn lập tức đi vào tòa nhà, sau đó chạy thẳng lên tầng 5.

Giờ phút này, ở tầng 5 của tòa nhà cục cảnh sát thành phố Đại Xương.

Lưu đội trưởng đã chạy đến nơi, anh ta nói:

- Tình huống hiện tại như thế nào rồi, không xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn chứ.

Một cảnh sát canh giữ cửa phòng hồ sơ lập tức báo cáo:

- Báo cáo, tạm thời vẫn chưa có thay đổi gì, sau khi đối tượng tình nghi vào bên trong phòng hồ sơ thì vẫn không có hành động. Từ vị trí cửa cũng không thể nào nhìn được những hành động bên trong của đối tượng, hiện tại vẫn chưa có đồng chí nào xảy ra chuyện.

Lưu đội trưởng nói:

- Mọi người không xảy ra chuyện gì thì tốt. Các cậu làm tốt lắm, đối mặt với những thứ như vậy thì cách tốt nhất là giữ khoảng cách với chúng, tuyệt đối không nên đến gần, cũng đừng nảy sinh ra ý định bắt người này lại. Chúng không phải là thứ mà chúng ta có thể đối phó được. Tiếp tục canh chừng, Dương Gian sẽ đến ngay lập tức, đến lúc đó cậu ta sẽ có cách giải quyết.

Chuyện linh dị vẫn nên giao cho ngự quỷ nhân đi xử lý, người bình thường không nên xen vào, xen vào chỉ có chết mà thôi.

Bất chợt, có một vị cảnh sát biến sắc, người này vội vàng báo cáo:

- Không hay rồi, có chuyện xảy ra rồi, bên trong phòng hồ sơ có tiếng bước chân, đối tượng tình nghi sắp xuất hiện.

Lúc này, bên trong căn phòng hồ sơ yên tĩnh có tiếng bước chân truyền ra. Dựa theo tiếng bước chân, không khó để đoán ra người ở bên trong muốn đi ra ngoài.

Cảnh sát đang phong tỏa xung quanh lập tức trở nên căng thẳng, dù sắc mặt vẫn tỏ ra bình tĩnh, nhưng trái tim trong lồng ngực đã dâng lên đến cổ họng. Bởi vì họ cũng hiểu được thứ mà bọn họ đang phải đối mặt là gì.

Rất nhanh, trên sàn nhà ở trước cửa xuất hiện một bóng người bước ra.

Sau đó một người cảnh sát ăn mặc đồng phục đàng hoàng xuất hiện trước mặt bọn họ.

Người này giống như đúc với Trương Nguyên bị nhốt ở trong gương, ngay cả trang phục mặc trên người cũng giống nhau. Chỉ có một điểm khác là bảng tên ở trên ngực áo của người này bị ngược lại, cứ như hình ảnh khi nhìn nó qua tấm gương vậy.

Trương Nguyên bình thản đi ra bên ngoài, sau đó hắn ta dừng lại ở trước cửa, nhìn Lưu đội trưởng với ánh mắt kinh ngạc và nói:

- Đội trưởng, sao mấy người đến đây làm gì vậy?

Câu này vừa thốt ra, đám người Lưu đội trưởng đều cảm thấy đang có một luồng khí lạnh chạy ở trong người, ai ai cũng phải rùng mình.

Người này lại có thể biểu hiện như một người bình thường, hắn có phải là quỷ không vậy?

Nhưng hiện thực đã bày ra trước mắt, chuyện xảy ra nãy giờ khiến cho bọn họ không có nghi ngờ nào về chuyện này hết.

Lưu đội trưởng cắn ra một cái, sau đó rút súng ra, chỉ thẳng vào người Trương Nguyên và nói:

- Trương Nguyên, cậu đứng yên ở đó, không được nhúc nhích.

Có điều người Trương Nguyên này vãn tiếp tục mở miệng nói:

- Đội trưởng, sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì?

Lưu đội trưởng nói:

- Hiện tại cậu đã bị liệt vào đối tượng bị tình nghi của một vụ án nghiêm trọng, tôi ra lệnh cho cậu đứng yên tại chỗ, không được phép nhúc nhích, mọi chuyện phải chờ Dương Gian đến rồi nói chuyện sau.

Trương Nguyên lập tức bước đi, hắn ta bước ra khỏi căn phòng hồ sơ, nhưng vẫn hỏi:

- Dương Gian là ai vậy?

Lưu đội trưởng quát:

- Dừng lại, tôi ra lệnh cho cậu lập tức dừng lại, cậu có nghe không? Nếu cậu tiếp tục bước lên trước thì tôi sẽ nổ súng ngay lập tức.

Lưu Kiến Minh cầm chặt khẩu súng trong tay chỉ thẳng về phía Trương Nguyên, g khi thấy Trương Nguyên vẫn cứ tiếp tục bước ra khỏi của, anh ta không thể không cắn răng quyết định mở ra chốt an toàn, chuẩn bị sẵn sàng, bất cứ lúc nào cũng có thể bóp cò.

Bản thân anh ta là đội trưởng, có trách nhiệm phụ trách an toàn cho toàn bộ cấp dưới của anh ta.

Hiện tại, tên Trương Nguyên này chắc chắn có vấn đề, anh ta không thể thả Trương Nguyên ra khỏi phòng hồ sơ được.

Trương Nguyên lại hỏi:

- Dương Gian là ai?

Lưu đội trưởng đáp:

- Tôi ra lệnh cho cậu dừng lại, không được phép đi về phía trước.

Trương Nguyên lại hỏi:

- Sao vậy đội trưởng? Có chuyện gì đã xảy ra hay sao?

Mọi người nghe được câu hỏi lặp đi lặp lại một cách máy móc như vậy, tròng mắt cả đám lập tức co lại.

Quả nhiên, Trương Nguyên rất không bình thường. Trương Nguyên cũng không có dừng lại vì mệnh lệnh của Lưu đội trưởng, hắn ta vẫn tiếp tục bước về phía trước, khoảng cách giữa Trương Nguyên và Lưu đội trưởng đã không đến 5 mét, hơn nữa hiện tại khoảng cách này vẫn còn đang rút ngắn lại.

Lưu đội trưởng cắn chặt răng, anh ta không thể nào do dự nữa.

- Chết tiệt.

“Đoàng!”

Giờ phút này đột nhiên vang lên một tiếng súng.

Ở bên ngoài tòa nhà vang lên tiếng hô kinh ngạc của không ít người, hiển nhiên là mấy người đó đã bị tiếng súng dọa sợ, khoảng cánh gần như thế Lưu đội trưởng không thể nào bắn trật được. Nhưng vì lý do ổn thỏa cho nên phát súng này của Lưu đội trưởng bắn vào cánh tay của Trương Nguyên.

Có điều khi anh ta thấy cánh tay Trương Nguyên chỉ lay động một chút, sau đó có một vết đạn hiện ra trên cánh tay nhưng không có máu chảy ra ngoài. Người cũng không hề ngã xuống đất, thậm chí biểu cảm trên gương mặt còn rất bình tĩnh, không có sự thay đổi nào hết, không hề tỏ ra đau đớn.

Lưu đội trưởng vừa sợ vừa giận:

- Thứ quỷ quái chết tiệt.

Phát súng này đã xác định được thân phận thực sự của Trương Nguyên, anh ta đang định nổ súng bắn thêm phát nữa. Thế nhưng có một cánh tay ở bên cạnh duỗi ra và nhấn mạnh lên bả vai của anh ta.

Dương Gian nói:

- Vô dụng thôi, súng ống không thể đối phó được với thứ này đâu, dùng thứ trong tay của anh đi đối phó với mấy tên tội phạm còn có khả năng, đối với thứ này mà nói, trừ khi anh bắn ra để tăng thêm lòng can đảm ra, nó chẳng có tác dụng nào nữa, chỉ lãng phí đạn mà thôi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch