Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 229: Tôi Chỉ Được Cái Lắm Tiền

Chương 229: Tôi Chỉ Được Cái Lắm Tiền

Còn chuyện lần trước của Thượng Quan Vân đơn giản là do anh ta may mắn. Con quỷ lại xuất hiện ở bên trong tấm gương với anh ta, cộng với việc có Miêu Tiểu Thiện làm mồi dụ cho nên mới tạo cho Dương Gian thời cơ để cứu người.

Còn hiện tại thì sao?

Nguyên cái tòa nhà này là đã có vô số tấm gương rồi, ai biết con quỷ kia sẽ xuất hiện ở tấm gương nào đây. Đi xuống tầng 4, Dương Gian quay đầu nhìn xem cửa sổ trên hành lang. Đột nhiên bóng người kia lại tiếp tục đi xuống tầng ba, dường như nó đang có ý định rời khỏi đây hay sao ấy. Khi Dương Gian đi đến tầng 3, hắn đưa mắt nhìn về hình bóng ở trên tấm kính, bên trong tấm kính bóng người kia đang chuẩn bị đi xuống tầng hai.

Sau đó lại đi xuống tầng hai...

Dương Gian bám sát theo sau lưng nó đến tận đại sảnh ở tầng 1.

Sau đó con quỷ kia đột nhiên mất tích.

Bởi vì đoạn này không có tấm kính hay tấm gương nào hết cho nên Dương Gian đã không có cách nào để xác định được vị trí của nó nữa. Dương Gian đột nhiên nhớ đến một thông tin quan trọng, một thông tin mà nãy giờ hắn đã bỏ qua.

"Đúng rồi, sao mình lại ngớ ngẩn như vậy chứ, thiếu chút nữa là quên mất một thông tin quan trọng rồi. Mình cần gì phải xác định vị trí của con quỷ kia chứ, con quỷ chỉ xuất hiện ở gần những nơi có mặt Trương Vĩ, chỉ cần mang tên Trương Vĩ đi theo là được.”

Sẽ cực kỳ khó khăn nếu muốn truy tung một con quỷ, huống gì con quỷ này còn đang ẩn hình nên thay vì theo dõi con quỷ, hắn chỉ cần để con quỷ đi theo hắn là được.

Nghĩ đến đây, hắn lập tức nói với một người cảnh sát ở bên cạnh:

- Mang tôi đi đến phòng tạm giam của của cục cảnh sát đi. Hiện tại là tình huống đặc biệt, hi vọng cậu có thể phối hợp với tôi một chút.

Người cảnh sát kia có chút kinh ngạc nhìn hắn. Lúc này Lưu đội trưởng đã vội vã đi xuống, nhìn thấy một màn như vậy, anh ta lập tức nói ngay:

- Tiểu Lưu, cậu phối hợp hành động với cậu ấy đi. Cậu ấy chính là Cảnh sát Quốc tế, người từ bên trên phái xuống để xử lý sự kiện đặc thù. Dựa theo mức độ ưu tiên của cấp bậc thì ngay cả tôi cũng phải nhượng bộ cậu ấy khi đứng trước mặt sự kiện đặc thù.

Sắc mặt Tiểu Lưu hơi trầm lại một chút, sau đó vội vàng kính lễ.

- Vâng.

- Mời cậu đi theo tôi. Phòng giam giữ tội phạm đều ở phía sau.

Vừa nói, cậu ta vừa bước đi nhanh theo hành lang.

Dương Gian nói:

- Tôi muốn mang một người rời đi khỏi đây, cậu ta đã chọc phải chuyện linh dị. Nếu để cậu ta ở đây thì chỉ gây thêm rắc rối cho cục cảnh sát mà thôi nên cậu để tôi lập tức dẫn cậu ta rời khỏi đây, dụ con quỷ kia đi sang chỗ khác.

Tiểu Lưu nói:

- Được, tôi đã hiểu rồi, đây chính là công việc đặc thù, hiện tại ngài cứ xử lý theo cách của ngài đi, còn thủ tục thì tôi sẽ bổ sung sau, cấp trên chắc chắn sẽ hiểu được thôi.

Dương Gian nói:

- Nếu được vậy thì tốt.

Rất nhanh nọn họ đã đi đến phòng tạm giam, sau khi nhận được mệnh lệnh thì người canh gác phòng tạm giam lập tức nói:

- Thả người tên là Trương Vĩ hay sao? Không có chuyện gì, cậu ta cũng không phạm phải tội gì.

Dương Gian nói:

- Tinh thần của cậu ta không có vấn đề gì đó chứ?

Người cảnh sát kia nói:

- Hôm qua thì cậu ta còn có chút rầu rĩ nhưng hôm nay đã ổn định rồi, tâm trạng còn không tệ, hiện tại cậu ta đang hát hò ở bên trong.

Khi Dương Gian chuẩn bị đi vào mang người đi, thì hắn còn nghe được tiếng hát của Trương Vĩ vằng vẳng.

"Ngươi chơi gái đến tận hừng đông, có khi người cũng mong mỏi về những thứ cảm xúc khi cùng người bạn gay..."

Người cảnh sát kia nói:

- Trương Vĩ, đừng hát nữa, có người đến đón cậu, thủ tục đã xong xuôi, hiện tại cậu có thể rời khỏi đây.

Trương Vĩ hơi nghi ngờ, đứng dậy nhìn ra ngoài.

- Hả?

Thế nhưng sau khi nhìn thấy người đi đến là Dương Gian, trên mặt hắn ta lập tức lộ ra vẻ vui mừng nhưng vẫn có chút sợ hãi.

- Anh ruột, quả nhiên là anh, tôi đã biết là anh sẽ không thể nào bỏ rơi tôi được mà.

Dương Gian nói:

- Cậu đã chọc tới phiền phức to rồi mà vẫn còn tâm trạng để ngồi hát hò ở đây hay sao. Mau rời khỏi đây với tôi, cậu mà ở đây nhiều thêm một phút đồng hồ là cả tòa nhà này lại nguy hiểm thêm một phút.

Một người thanh niên ở bên cạnh có chút lưu luyến nói với hắn ta:

- A VĨ, cậu lại phải rời khỏi đây à? Không nghĩ chúng ta chỉ vừa mới quen biết nhau thì đã phải chia tay rồi.

- Cậu ra ngoài rồi, sau này mà có ý định mua xe đạp điện thì cứ gọi cho tôi nhé, mặt hàng nào tôi cũng có, thích hãng nào thì cậu cứ nói, tôi đi nhập hàng về cho.

- Sau này khi đi ra ngoài đường thì cậu đừng có ra hiệu cho người khác, điều đó rất nguy hiểm, tôi chỉ khua tay một cái thôi mà đã bị bắt vào đây rồi, nhớ kĩ lời tôi dặn đó.

Trương Vĩ tỏ ra bộ dáng cảm động không ngớt, hắn ta nói:

- Mấy người yên tâm, tôi sẽ không quên lời dặn của mấy người đâu.

Một lát sau, Dương Gian dẫn theo Trương Vĩ rời khỏi sở cảnh sát, sau đó lập tức rời khỏi chỗ đông đúc này.

Trương Vĩ hơi kinh ngạc nói:

- Mẹ nó, Mercedes, đây là xe của cậu à? Anh ruột, từ khi nào cậu trở nên giàu có như vậy? Cậu mua khi nào đấy?

Dương Gian vừa đánh tay lái rẽ vào một con đường khác vừa nói:

- Là người khác cho, có điều cậu có biết là tình trạng hiện tại của cậu rất nguy hiểm, cậu đã bị một con quỷ để mắt đến?

Trương Vĩ táy máy mở ra cái hộp đồ bên trong xe.

- Đây là cái gì?

Nhưng sau khi hắn ta nhìn thấy ở bên trong thả mấy khẩu súng lục. Hắn ta lập tức cầm lên một khẩu súng lục màu vàng, tỏ ra mê mẩn không muốn buông bỏ, hai con mắt của hắn ta chợt phát sáng.

- Trời ạ, Hoàng Kim Sa Ưng, sao cậu lại có mấy thứ này?

Dương Gian nói:

- Cũng là người khác đưa cho, hiện tại tôi sẽ dẫn cậu đi đến một nơi ít người qua lại. Tốt nhất cậu nên nhớ đến gần đây cậu có tiếp xúc đến thứ gì đó không bình thường không.

Trương Vĩ hưng phấn vuốt vuốt khẩu súng lục đặc chế ở trong tay.

- Đạn đâu rồi? Sao chỉ có súng mà không có đạn, hơn nữa thứ này là thật hay sao?

Dương Gian cạn lời với tên này luôn, hắn không có trả lời câu hỏi của tên này.

Trương Vĩ lại nói:

- Anh ruột, cậu có nhiều súng như vậy thì cho tôi một khẩu nhé, được không? Trời ơi, Hoàng Kim Sa Ưng, đây chính là giấc mộng cả đời của tôi đấy. Nếu cậu quý tôi thì cho tôi đi, để tôi thực hiện mơ ước của bản thân.

- Cậu cầm là thành phạm pháp đó.

- Không sao, không sao, tôi chỉ chơi ở trong nhà thôi.

Dương Gian nói:

- Thứ này rất đắt, đều là hàng đặc chế, tất cả đều được làm từ vàng ròng. Giá trị của một khẩu cũng sánh ngang với một ngôi biệt thự rồi đấy. Tôi cũng chỉ nhặt được mấy khẩu mà thôi, tính để đó sau này làm hàng dự phòng.

Trương Vĩ nói:

- Nếu như cậu nói thì tôi càng mong muốn có được nó, Hoàng Kim Sa Ưng, nếu là tôi, tôi sẽ không đổi nó lấy biệt thự đâu. Bằng không cậu đưa cho tôi khẩu súng này, tôi đổi cho cậu ba tòa biệt thự, không, không đủ, lại thêm ba cửa hàng nữa, cậu thấy sao, có được không? Anh ruột, cậu cũng biết, Trương Vĩ tôi không có cái gì cả, chỉ được mỗi cái là lắm tiền mà thôi, ít khi tôi có cơ hội để phá của như thể này, cho nên cậu cũng đừng có từ chối.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch