Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 235: Vương Nhạc

Chương 235: Vương Nhạc

Dương Gian hơi nghi hoặc một chút, sau đó nói:

- Chú có thể chắc chắn không?

Trương Hiển Quý nói:

- Gần đây công trường đang tạm ngừng, bởi vì ở đó đang xảy ra chuyện, có một vài công nhân bị mất tích. Lúc nãy chú đã nhìn thấy nó rồi, bộ quần áo mà nó đang mặc chính là bộ đồ lao động trên công trường, chú mới có thể khẳng định thứ này chính là đến từ công trường.

Dương Gian gật gật đầu:

- Thì ra là như vậy. Dựa vào yếu tố đó thì đúng là có khả năng này xảy ra.

Trương Hiển Quý thật sự rất tỉnh táo, nếu ông ta có thể trở thành ngự quỷ nhân chắc chắn sẽ có tiềm lực rất lớn.

Trong quá trình đối mặt với lệ quỷ thì điều quan trọng nhất và ưu tiên hàng đầu chính là sự tỉnh táo. Chỉ khi thật sự tỉnh táo thì ngự quỷ nhân mới có thể dựa vào những đầu mối có được để phân tích ra quỷ luật của lệ quỷ.

Trương Hiển Quý nghiêm túc nói:

- Bởi vì cháu là bạn học của Trương Vĩ, những lời mà chú sắp nói có thể sẽ không được tiện cho lắm, nhưng mà chú vẫn phải nói. Vì chuyện này có liên quan đến tính mạng của Trương Vĩ, mà chú chỉ có mỗi một mình nó là con, mong cháu giúp đỡ chú giải quyết chuyện này. Đương nhiên, chú sẽ có hậu tạ, sẽ không để cháu phải làm không công đâu, chỉ cần đảm bảo được sự an toàn cho Trương Vĩ, giá cả bao nhiêu thì cháu cứ tùy tiện mở miệng là được. Chỉ cần chú có thể trả nổi thì chú sẽ không nhíu mày dù chỉ là một cái.

Đối với ông ta mà nói, mạng người con quan trọng hơn rất nhiều so với tiền bạc.

Hơn nữa Trương Hiển Quý cảm thấy bản thân ông ta đã sảng khoái như vậy thì chắc chắn Dương Gian sẽ không tiện sử dụng công phu sư tử ngoạm đâu.

Trương Vĩ nói:

- Cha, lời này của cha là có ý gì, hiện tại đại ca không hề thiếu tiền. Cha cũng không thể dùng tiền để làm nhục người khác như vậy chứ. Không thể nào để cho người khác bảo là chúng ta cậy vào mấy đồng tiền mà đi khinh thường người khác, đây chính là điều mà cha đã luôn dạy con mà.

Dương Gian dùng ánh mắt cổ quái nhìn hắn ta một chút.

Con mẹ nói, hắn có nhớ là hắn đã bảo không thiếu tiền lúc nào đâu, sao tên này có thể xuyên tạc như vậy được.

Chỉ vì tiền mà hắn đã phải liều mạng xử lý chuyện linh dị, chuyện này thì mấy tên phú nhị đại sống trong nhung lụa này làm sao có thể hiểu được chứ.

Dương Gian nói:

- Chuyện này khác với những chuyện linh dị khác, nó có chút đặc thù, cháu chỉ có thể nói là cháu sẽ cố gắng hết sức để giúp đỡ. Dù sao Trương Vĩ và cháu cũng là bạn học, cháu cũng không thể đứng trơ mắt nhìn cậu ấy chết đi được.

Trương Hiển Quý có chút cảm kích, nói:

- Vậy thì cảm ơn cháu nhưng cháu định khi nào thì bắt đầu đây.

Dương Gian nói:

- Đã bắt đầu rồi, nếu nguyên nhân của chuyện này không phải trong nhà, chúng ta nên đi đến công trường để nhìn một chút. Không tìm ra nguyên nhân là con quỷ này sẽ đi theo bên người cậu ấy mãi mãi, như vậy thì trước sau gì cũng xảy ra chuyện.

Trương Hiển Quý chần chờ một lát, sau đó nói.

- Vậy thì chúng ta xuất phát ngay đi, Tiểu Hoàng, thu dọn một ít đồ, chúng ta đi khỏi đây, sau này không cần trở về đây nữa, thôi, khỏi đi, không cần thu dọn đồ đạc gì nữa, chúng ta đi ngay thôi.

Người dì Hoàng của Trương Vĩ gật đầu với Trương Hiển Quý.

Dương Gian nói::

- Không có gì nguy hiểm đâu, nếu trong nhà còn có thứ gì đó quá quý cứ thu dọn đi. Trước khi giải quyết xong chuyện này thì cháu đoán mấy người sẽ không có ai trở lại đây đâu, hơn nữa còn có cháu ở đây, không cần lo lắng sẽ xảy ra chuyện đâu.

Trương Hiển Quý nói:

- Vậy cháu cho chú thêm 10 phút.

Thật sự ông ta vẫn còn có một số đồ quý hiếm ở trong nhà, không phải tiền bạc hay trang sức gì đó, chỉ là những tài liệu khá quan trọng.

Trương Vĩ nói:

- Đại ca, cậu cũng chờ tôi một lát, tôi đi cầm ít đồ.

Dương Gian nói:

- Yên tâm đi, sẽ không có chuyệng gì đâu.

Mặc dù nhìn thì cảm thấy con quỷ này rất đáng sợ nhưng thật ra mức độ khủng bố của nó rất thấp, dù sao thì mức độ nguy hiểm của nó hiện tại còn chưa hề cao.

Một lát sau, Trương Hiển Quý cầm xấp tài liệu đi ra, dì Hoàng cầm một hộp đồ trang sức, còn Trương Vĩ lại cầm một chiếc ổ cứng mà hắn ta vừa mới tháo từ chiếc PC, ngoài ra không ai cầm thêm cái gì nữa.

Dương Gian nói.

- Đi thôi.

Rất nhanh đám người đều lái xe đi khỏi chỗ này, đi được nửa đường thì Trương Hiển Quý thả người tình nhân của ông ta xuống xe.

- Tiểu Hoàng, em cầm những thứ này về nhà đi, sau đó bỏ vào trong hòm sắt và cất cho thật kỹ, nếu có chuyện đột xuất thì cứ qua công trường tìm anh.

Có vẻ ông ta vẫn rất tin tưởng tình nhân này của mình.

Sau đó ba người đi thẳng đến công trường nhưng ngay lúc này, trong một khu vực phồn hoa của thành phố Đại Xương.

Ở chỗ này có một quán bar tên là Hoa Hồng.

Vào những ngày bình thường, bên trong quán bar sẽ chứa cả đống khách, người qua người lại nườm nượp nhưng đó chỉ là vào ban đêm, còn ban ngày thì quán khá vắng vẻ.

Bấy giờ, ở trong một căn phòng lớn trên tầng hai của quán bar, một người đàn ông trẻ tuổi mặc trên người bộ đồng phục của Cảnh sát Quốc tế, trên tay đang cầm một cây gậy màu vàng, sắc mặt người này có chút nham hiểm, hắn ta nói:

- Vương Nhạc, chuyện này thì chắc cậu phải hiểu rõ hơn cả tôi. Nếu Dương Gian không chết, hắn sẽ trở thành rắc rồi cho cả tôi và cậu, đây chính là chuyện sớm muộn mà thôi. Không biết tên tiểu tử này đã dùng cách gì mà hắn có thể khống chế được con lệ quỷ thứ 2, thời gian lệ quỷ khôi phục đã bị hoãn lại một khoảng khá lớn. Nếu không sử dụng lực lượng lệ quỷ thường xuyên thì hắn có thể sống sót tận một năm. Trong thời gian 1 năm này, khả năng hắn trở thành Cảnh sát Quốc tế đời tiếp theo của thành phố Đại Xương là rất lớn, chắc cậu cũng không hi vọng thành phố này sẽ bị quản lý bởi một tên tiểu tử vắt mũi chưa sạch chứ.

Trên một chiếc ghế sopha rộng thùng thình, một người đàn ông ngồi trên đó. Thân hình người này khá to cao, hiện tại trời rất nóng mà người này lại quàng một chiếc khăn rất dày ở cổ, trên miệng ngậm một điếu xì gà, hai tay ôm hai cô gái trẻ, tuổi tầm hai mươi, mặc váy ngắn lòi cả mông ra ngoài.

Người này gọi là Vương Nhạc, là ông chủ của Hoa Hồng.

Vương Nhạc cười cười, rít một hơi thật mạnh, hạ tay xuống:

- Triệu Khai Minh, cậu cũng phải hiểu rõ một điều, Dương Gian chỉ là phiền toái của cậu, không phải với tôi. Tôi thay cậu giết chết Nghiêm Lực và ba người thân của cậu ta đã là coi trọng mặt mũi cảnh sát của cậu lắm rồi. Cảnh sát đời trước là Chu Chính, khi hắn ta tìm đến tôi, tôi cũng không khách khí với hắn ta như vậy. Hơn nữa ai trở thành Cảnh sát Quốc tế đời tiếp theo của thành phố Đại Xương không có quan hệ gì với tôi hết.

Hắn lắc lắc điếu xì gà trong tay, miệng thở ra một ngụm khói.

- Cậu bị Dương Gian gỡ mất một cái chân, đó là chuyện của cậu, đừng có kéo tôi vào cuộc giao đấu giữa những người cảnh sát các cậu. Oke.

Triệu Khai Minh dùng cái gậy bằng vàng, khập khiễng đi đến, dùng ánh mắt hung ác và nham hiểm nhìn chằm chằm vào Vương Nhạc, sau đó nói:

- Cậu đã bị cuốn vào chuyện này rồi. Bởi vì Dương Gian muốn báo thù cho Nghiêm Lực và người thân của hắn ta. Có lẽ cậu không biết rằng hắn đã dọn dẹp câu lạc bộ của Vương Tiểu Cường rồi hay sao, chết một đám cổ đông, còn sống chỉ có mỗi một mình Mã Hữu Tài.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch