Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 243: Cháy Nhà Hôi Của

Chương 243: Cháy Nhà Hôi Của

Người bảo tiêu kia nói:

- Nếu trong trung tâm thành phố thì thời gian sẽ là 10 phút nhưng tiểu khu Quan Giang lại cách trung tâm thành phố thêm một đoạn đường nữa. Mà xung quanh đây lại không có sở cảnh sát nào, cho nên thời gian 30 phút đã là không tệ rồi. Hơn nữa chuyện này lại xảy ra đột ngột như thế, ai mà chuẩn bị kịp chứ, không thể nào vừa gọi là họ xuất phát ngay được. Vì thế mong ông chủ nên tỉnh táo lại, đừng hoảng sợ quá, nếu mọi chuyện vẫn cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ không có chuyện gì đâu.

Thế nhưng hắn ta còn chưa nói xong thì trong bóng tối ở phía trước lại truyền đến tiếng bước chân. Trong không gian yên tĩnh này lại khiến cho tiếng bước chân càng trở nên rõ ràng hơn, có xa có gần, nhưng chủ nhân của tiếng bước chân kia đang đi về phía này.

Mặc dù ánh đèn thang máy vẫn đang nhấp nháy không ngừng, còn không có bị tắt hẳn, cho nên vẫn còn có ánh sáng. Nhưng trước mặt lại là tầng thứ 10 ở dưới mặt đất, hơn nữa xung quanh đều là một màu đen kịt thì có cho thêm mấy là gan nữa cũng chẳng có ai dám đi ra ngoài thăm dò.

Người bảo tiêu kia đứng bên trong thang máy quát lớn, hắn ta không dám bước ra khỏi cửa.

- Ai? Ai ở phía trước?

Thế nhưng không có một ai trả lời lại câu hỏi của hắn ta.

Còn tiếng bước chân thì vẫn cứ tiếp tục vang lên một cách đều đặn, nó đang không ngừng tiến về hướng thang máy.

Lúc này người bảo tiêu này đã đổ đầy mồ hôi lạnh, toàn thân đang căng cứng, hắn ta vội vàng lấy điện thoại di động ra, sau đó mở đèn flash lên, hi vọng có thể dùng nó để quan sát được thứ gì ở phía trước. Thế nhưng ánh đèn lại không thể chiếu ra xa được, dường như nó đang bị thứ gì đó kiềm chế, chèn ép lại, khiến cho nó chỉ có co cụm lại trước mặt của hắn ta, phạm vi chiếu sáng của ánh đèn flash chỉ là 1 mét.

Người bảo tiêu kia lại quát lên một lần nữa:

- Người là ai? Nói chuyện đi.

Nhưng tiếng bước chân kia vẫn cứ như trước, không có trả lời lại hắn ta, hơn nữa nó đang càng ngày càng gần.

Tổng giám đốc Tiền hoảng sợ đến run rẩy, ông ta nói:

- Không, không nói lời nào. Như vậy có phải thứ bên ngoài không phải là người không? Có phải nó là quỷ hay không?

Quỷ?

Nghe ông ta nói như thế, hai người bảo tiêu cũng bắt đầu hoảng sợ, sắc mặt đã trở nên trắng bệch.

- Đừng có nói bậy nói bạ, không nên tự dọa bản thân, để tôi dùng điện thoại ném qua đó để kiểm tra xem sao.

Người bảo vệ kia vẫn còn khá tỉnh táo, hắn ta cũng khá thông minh, biết cách ném điện thoại về phía trước để kiểm tra.

Hắn ta lập tức cúi xuống, đặt điện thoại trên mặt đất, sau đó đẩy lên phía trước.

Chiếc điện thoại trượt dài trên mặt đất về phía trước, bóng tối xung quanh con đường bị xua tan.

Khi chiếc điện thoại kia bị dừng lại, nhờ vào phạm vi chiếu sáng của ánh đèn flash mà bọn họ đã có thể xác định được ngọn nguồn của tiếng bước chân kia.

Một đôi chân không mặc giày trắng bệch, cứng ngắc, khẳng khiu. Đôi chân này rất quỷ dị, nó không đi trên mặt đất giống như người bình thường mà chính là đứng trên không, chân nó cách mặt đất một đoạn, hiện tại nó đang đứng yên ở đó.

Chân không chạm đất?

Người bình thường thì ai có thể làm được như vậy chứ?

Điều vừa được chứng kiến khiến cho cả bốn người ở trong thang máy đều kinh ngạc, tiếp đó là hoảng sợ. Đồng thời ngay lúc đó trong đầu của cả bốn người đều hiện lên một từ.

Quỷ!!

Sau khi chứng thực được sự thật này, nó đã đập tan toàn bộ những nhận thức của bọn họ về đời sống, đồng thời đập tan luôn chút dũng khí còn lại của bọn họ, lúc này nỗi hoảng sợ đã bao phủ toàn thân của cả đám.

Chủ nhân của đôi chân kia vẫn còn đứng yên tại chỗ, dường như đang muốn quan sát ánh sáng đèn flash trên điện thoại di động.

Nhưng sự tò mò này cũng không kéo dài được lâu.

Chỉ một lát sau, đôi chân kia lại di chuyển.

- Cộp cộp, cộp cộp!

Tiếng bước chân lại tiếp tục vang lên lần nữa, nó đi qua khỏi phạm vi bao phủ của ánh đèn, sau đó biến mất trong màn đêm nhưng sự biến mất này lại có thể đoán ra được.

Vì chủ nhân của đôi chân kia muốn đi về phía thang máy.

Tổng giám đốc Tiền đã sắp sửa bị điên, ông ta định thét lên nhưng ông ta phát hiện ra bản thân đã không còn tý sức lực nao để hét nữa.

- Làm sao bây giờ, làm sao đây? Con quỷ kia đến đây rồi, nó đang đi về phía chúng ta.

Tinh thần của hai người bảo tiêu kia cũng bắt đầu tan vỡ. Đừng có nhìn thân thể cường tráng của bọn họ mà nhầm, nỗi hoảng sợ trong đầu bọn họ cũng chẳng kém là bao so với ông chủ.

Tổng giám đốc Tần cũng hoảng sợ tột cùng, g trong đầu ông ta đột nhiên nhớ đến một điểm mấu chốt, một người quan trọng, Dương Gian.

- Nhanh, gọi điện thoại cho Trương Hiển Quý, nhanh, gọi điện thoại cho ông ta, bảo Dương Gian đến cứu chúng ta. Dương Gian biết chỗ này có quỷ chắc chắn sẽ có cách giải quyết.

Giờ phút này bất kể là báo cảnh sát hay là cầu cứu từ bên ngoài đều không kịp nữa rồi. Hi vọng duy nhất của bọn họ chỉ là người thanh niên đi theo bên người của Trương Hiển Quý.

Chỉ có Dương Gian mới có thể cứu được bọn họ. Mặc kệ hắn có bản lĩnh thật sự hay không, ít ra hắn cũng hiểu rõ chuyện này hơn bọn họ.

Tình thế hiện tại đã rất cấp bách rồi, không ai dám coi thường nữa, người bảo tiêu vội vàng bấm điện thoại gọi cho Trương Hiển Quý thay tổng giám đốc Tần.

Giờ phút này đang ở bên trong tòa nhà tiếp thị, ông ta để nhân viên soạn thảo một bản hợp đồng chuyển nhượng. Trương Hiển Quý nhìn thời gian trên đồng hồ, lúc này mới qua có 10 phút. Ông ta không nghĩ ra được là hai người kia sẽ gọi điện nhanh như vậy.

- Alo, tổng giám đốc Tần? Có chuyện gì vậy?

Lúc này giọng nói của Tổng giám đốc Tần đã rất gấp gáp, ngoài ra còn mang theo một chút sợ hãi.

- Tổng giám đốc Trương, cứu, cứu mạng chúng tôi với, chúng tôi đã gặp phải quỷ rồi, ông mau bảo cậu Dương Gian ở bên cạnh ông đến giúp chúng tôi đi.

Trương Hiển Quý tỏ ra kinh ngạc.

- Không thể nào, đụng phải quỷ? Chẳng lẽ công ty này thật sự có quỷ hay sao? Mấy ông ở đâu vậy? Tình huống hiện tại thế nào rồi.

Tổng giám đốc Tần nói:

- Chúng tôi, chúng tôi đang ở trong thang máy, lúc này nó lại đang dừng ở tầng -10. Chúng tôi gặp quỷ thiệt rồi, cậu Dương Gian kia nói không sai chút nào, ở đây có quỷ. Ông mau bảo cậu ấy đến cứu chúng tôi đi, nhanh lên đi, chậm là xảy ra chuyện lớn đó.

Trương Hiển Quý hơi cảm thấy kinh ngạc.

Vừa rồi ông ta cùng đi thang máy xuống tầng dưới, sao lại không gặp được bốn người này?

Bản lĩnh của Dương Gian đúng là không thể xem thường được, quá sức tưởng tượng.

- Chuyện này à... Thật ra cứu mấy ông chỉ là chuyện nhỏ, không thành vấn đề. Nhưng trước đó tôi còn có một cuộc làm ăn muốn bàn bạc với tổng giám đốc Tần cùng tổng giám đốc Tiền.

Tổng giám đốc Tần suýt chút nữa thì chửi rủa Trương Hiển Quý.

- Đến lúc nào rồi mà ông còn có tâm tình nói chuyện làm ăn, nhanh cứu chúng tôi đi.

Trương Hiển Quý cười nói:

- Đừng có nóng như thế chứ, đương nhiên là vẫn muốn nói chuyện làm ăn trước. Gần đây tôi đột nhiên nảy sinh ra ý định muốn thu mua lại tiểu khu này, không biết hai vị tổng giám đốc Tần và tổng giám đốc Tiền có ý định bán cho tôi không?

Tổng giám đốc Tần cũng ý thức được ý đồ của Trương Hiển Quý, ông ta lập tức mắng to:

- Mẹ kiếp, Trương Hiển Quý, đây là ông đang nhân lúc cháy nhà mà hôi của đúng không.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch