Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 247: Hợp Đồng 2

Chương 247: Hợp Đồng 2

Tổng giám đốc Tần vội vàng nói, ý đồ của ông ta rất rõ ràng, ông ta muốn thuyết phục Dương Gian.

- Sao lại không tầm thường, giá trị con người của Trương Hiển Quý chỉ có mấy tỷ, còn giá trị con người của hai chúng tôi cộng lại cũng đã vượt qua ông ta rồi. Năm ngàn vạn, cậu cứu chúng tôi ra khỏi đây, tôi sẽ cho cậu 5000 vạn.

Dương Gian cười cợt một tiếng:

- Năm ngàn vạn, vừa rồi tôi đã bỏ ra 5000 vạn chỉ để mua công ty này, hai vị đừng cho rằng tôi là kẻ nghèo hèn chưa thấy qua tiền chứ, mới 5000 vạn mà đã muốn đổi tôi đi rồi.

Đây là chuyện đương nhiên rồi.

Trước kia hắn cũng đã từng như thế, mua bán thì càng ngày càng lớn. Khi bắt đầu làm ăn, hắn đã từng làm từng vụ chỉ có mấy chục vạn, sau đó là mấy trăm vạn, đến vụ ở thôn Hoàng Cương cũng đã là mấy ức rồi.

Tầm mắt của Dương Gian đương nhiên là phải càng ngày càng lớn. Hiện tại hắn đã không còn là đứa học sinh chỉ vừa mời nghỉ học từ trường cấp ba nữa.

Tổng giám đốc Tần nói:

- Vậy cậu cứ ra giá đi, chỉ cần chúng tôi có thể đáp ứng là được, cái gì chúng tôi cũng chấp nhận hết.

Dương Gian nói:

- Tôi sẽ cho hai vị thêm một phút đồng hồ để cân nhắc, đến lúc đó mà hai vị vẫn còn chưa ký, tôi chỉ có thể đi khỏi đây thôi. Lúc đó hai vị chỉ có chết ở đây thôi, hiện tại tôi đã cảm giác được thứ kia đang đến.

- Hai trăm triệu, cậu thấy thế nào?

- Mấy vị còn có 50 giây.

- Bốn trăm triệu, tôi ra giá 400 triệu, từng đó được rồi chứ, bốn ức lận đó, chỉ từng đó thôi là cậu đã có thể sống một đời vinh hoa phú quý rồi, cậu còn muốn gì nữa.

- Còn 40 giây.

Dương Gian nhìn điện thoại di động, hắn không muốn cho tổng giám đốc Tần lựa chọn nào hết. Trên mặt tổng giám đốc Tần ứa ra mồ hôi lạnh, sắc mặt ông ta càng ngày càng tái nhợt. Ông ta hi vọng bản thân có thể thuyết phục được Dương Gian, để hắn mang ông ta ra khỏi đây, nhưng Dương Gian lại không cho ông ta cơ hội nào.Ông ta đã ra giá mấy ức lận rồi, hắn lại không dao động chút xúi nào.Nếu tiếp tục tăng giá, vậy còn không bằng ký phần hợp đồng này cho rồi. Tổng giám đốc Tiền ở một bên đoạt lấy tờ hợp đồng, sau đó nhanh chóng ký lên.

- Tổng giám đốc Tần, ông không ký thì tôi ký, chỉ thiệt thòi mấy ức thôi mà, cũng chả to tát lắm, mạng người mới quan trọng, không có mạng thì nhiều tiền để làm gì.

Sau đó ông ta hỏi Dương Gian.

- Như vậy đã được chưa.

Dương Gian nhìn qua hợp đồng một lượt, rồi nói:

- Ông khá khôn khéo đấy, đúng là gian manh, ở chỗ này thiếu mất một chữ ký. Hợp đồng không có hiệu lực, mấy ông định lừa tôi cứu mấy ông ra ngoài à.

Sắc mặt tổng giám đốc Tiền hơi đổi, ông ta vội vàng xin lỗi:

- Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, do tôi sợ hãi quá nên quên mất. Chỉ là nhất thời sơ suất, sơ suất thôi.

Dương Gian quay đầu nhìn bóng tối ở sau lưng và nói:

- Mấy ông cứ tiếp tục chơi đi, không sao hết, tôi dư thời gian mà nhưng mà tôi phải nhắc nhở cho mấy ông biết một điều, thứ kia bận lắm đấy.

Tiếng bước chân lại vang lên một lần nữa nhưng tiếng bước chân này lại khác với tiếng bước chân của hắn, cứ như là người ta đang đi trên không vậy.

(DG: ??? đi trên không???)

Tổng giám đốc Tần nghe được tiếng bước chân, ông ta hoảng sợ quá rồi làm gì còn gan để dây dưa với hắn nữa, lập tức túm lấy bản hợp đồng, sau đó ký tên.

- Đưa đây, tôi ký, tôi ký ngay.

Tổng giám đốc Tiền ở một bên cũng ký bổ sung thêm những chỗ còn thiếu trong bản hợp đồng.

- Như vậy, như vậy đã được chưa.

Dương Gian tiếp nhận hợp đồng, nhìn qua một chút:

- Ừm... Không có chuyện gì rồi, đi theo tôi đi.

Mặc dù vẻ mặt hắn không có biểu hiện gì nhưng trong lòng đã muốn cười thật to, lừa gạt mấy người này dễ vậy hay sao.

Quả nhiên, thứ quan trọng nhất của việc kiếm tiền chính là phương pháp.

Tổng giám đốc Tần run run rẩy rẩy, không dám đi ra khỏi cửa thang máy.

- Cứ, cứ như vậy mà đi sao? Không có chuyện gì chứ?

Dương Gian nói:

- Không đi, không đi thì có đứng ở đây chờ chết thôi. Tôi cũng nói vậy thôi, còn nếu mấy vị vẫn muốn ở lại đây thì cũng được. Tôi không ép buộc đâu.

Sau khi nói xong, hắn lập tức quay người lại và đi vào trong bóng tối.

- Chờ, chờ một chút.

Gan đâu mà mấy người kia đòi ở lại chứ, hiện tại đã có Dương Gian dẫn đường rồi, cho nên mặc dù ba người vẫn còn sợ hãi nhưng vẫn cố gắng bám theo sau.

Càng đi về phía trước, bóng tối ở xung quanh càng mờ nhạt, khung cảnh hai bên cũng dần dần sáng hơn trước.

Chưa đi được bao xa, mấy người bọn họ đã phát hiện ra bản thân đã ở trước cổng của tiểu khu Quan Giang, không còn ở trong tòa nhà tiếp thị nữa.

Kinh ngạc, kinh hãi, không thể tưởng tượng.

Đây chính là một chuyện siêu tự nhiên.

Một lần nữa, bọn họ đồng loạt nhìn về phía Dương Gian. Nhưng lúc này trong ánh mắt của bọn họ đã không còn sự khinh miệt nữa, mà thay vào đó là một loại kính sợ, kính sợ đối với những thứ thần bí.



Tổng giám đốc Tần đứng cửa tiểu khu nắm lấy hai tay của Dương Gian, cảm động rơi hết nước mắt, ông ta nói:

- Tiểu huynh đệ, cảm ơn cậu nhiều nhé. Cậu đúng là ân nhân cứu mạng của tôi. Chuyện lúc trước là do tôi không đúng, hiện tại cho tôi được xin lỗi cậu, cậu đừng chấp. Sau này nếu chúng ta còn có cơ hội gặp mặt thì tôi sẽ phải mời cậu đi ăn cơm.

Tổng giám đốc Tiền càng thẳng thắn hơn, ông ta rút ra một cái thẻ ngân hàng nhét vào trong túi của Dương Gian để tỏ ý cảm ơn.

- Lúc trước tôi còn có chút nghi ngờ cậu, cho phép tôi được xin lỗi cậu nhé. Tôi cảm thấy rất xấu hổ vì chuyện này, cho nên hị vọng cậu nhận lấy tấm thẻ này, cứ coi như là tôi muốn đền bù tổn thất cho cậu đi, mật mã ở trên thẻ.

Sau khi trở về từ cõi chết, hai người đã ném mất chuyện làm ăn ra sau đầu rồi, trong lòng bọn họ chỉ có một niềm hân hoan, sung sướng sau khi sống sót.

Dương Gian, đúng là một cao nhân.

Trong lòng bọn họ chỉ còn lại mỗi một ý nghĩ như vậy.

Dương Gian cảm thấy có chút quái lạ khi nhìn thấy bộ mặt mang ơn sâu sắc của bọn họ.

May là bọn họ không có biết được chân tường của sự việc, nếu mà biết chắc bọn họ sẽ nhảy dựng lên cầm đao đuổi theo chém chết hắn.

Dương Gian nhìn lấy tấm thẻ ở trong túi.

- Đúng là buồn ngủ gặp chiếu manh.

Trong tấm thẻ này ít cũng phải mấy trăm vạn chứ, dù sao đây cũng là tấm lòng của một vị tổng giám đốc, không thể keo kiệt hơn con số đó được.

Tâm tình của hắn trở nên vui vẻ khi nghi đến điều đó, tiếp đó đi vào bên trong công ty.

Dương Gian cầm hợp đồng và để chúng lên bàn:

- Mọi chuyện đã giải quyết xong xuôi. Hiện tiểu khu này đã hoàn toàn là của chú Trương rồi.

Lúc này Trương Hiển Quý vẫn còn đang ngồi đợi ở bên trong công ty để chờ một câu trả lời chắc chắn. Khi nghe được hắn nói như vậy, mặt ông ta lộ ra vẻ vui mừng, đúng là ông ta không thể nào nghĩ ra được mọi chuyện lại được Dương Gian giải quyết một cách dễ dàng như thế. Chỉ trong mười mấy phút là hắn đã có thể cầm về hợp đồng chuyển nhượng.

Trương Hiển Quý nói:

- Tôi sẽ nhanh chóng bảo nhân viên soạn thêm một bản hợp đồng, chuyển bốn phần mười số tòa nhà của tiểu khu sang cho cậu.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch