Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 249: Cứu Người

Chương 249: Cứu Người

Hắn còn phải chuyển số vàng của hắn và Giang Diễm từ nhà trọ đến đây, đồng thời nhìn xem chuyện linh dị ở quán Bar Hoa Hồng đã xảy ra đến mức nào rồi.

Mặc dù hắn không tham dự bên trong, ít ra cũng nên tìm hiểu chút tình huống của mọi chuyện.

Giẫm chân gas, chiếc Mercedes lao nhanh trên con đường lớn, không mất bao nhiêu thời gian hắn đã tiến vào bên trong khu vực thành phố. Lúc này Dương Gian trông thấy một chiếc trực thăng đang lơ lửng ở trên bầu trời của thành phố Đại Xương. Nó đang ở trong trạng thái tùy thời chờ lệnh.

Dương Gian hơi nhíu mày tự hỏi.

"Máy bay trực thăng? Chẳng lẽ Triệu Kiến Quốc điều ngự quỷ nhân từ nơi khác đến để giúp đỡ?"

Rất có thể, bởi vì trừ chuyện này ra thì không còn chuyện nào khác nữa.

Triệu Khai Minh bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị của quỷ gõ cửa, hắn lại từ chối giúp đỡ, Triệu Kiến Quốc chỉ còn lại một cách là điều người từ chỗ khác đến mà công cụ di chuyển nhanh nhất chính là máy bay trực thăng.

Dương Gian thu hồi ánh mắt, đánh tay lái, chạy về phương hướng của chiếc lái máy bay trực thăng, hắn không muốn bị cuốn vào bên trong chuyện này.

Ngược lại với những người khác, hắn lại càng hi vọng Triệu Khai Minh sẽ chết ở trong chuyện linh dị này.



Chuyện linh dị xuất hiện nhiều lần ở trong khu vực thành phố, chứng minh suy đoán của Dương Gian lúc trước là hoàn toàn chính xác. Ở những khu vực càng nhiều người thì tỷ lệ xảy ra chuyện linh dị sẽ càng lớn, cũng không phải là do hắn gây ra bởi vì việc truyền bá lời nguyền lúc trước, đây là hắn đúc kết từ việc quỷ anh xuất hiện ở trong khu vực thành thị, còn chuyện linh dị của bóng quỷ không đầu, còn có con quỷ mà hắn đụng phải khi ở nhà trọ.

Dương Gian thầm nghĩ trong lòng.

"Sau khi vận chuyển toàn bộ vàng đến tiểu khu Quan Giang, bản thân sẽ cố gắng ít đi đến khu vực thành phố."

Thế nhưng ngay khi hắn vừa mới tiến đến khu vực thành phố, điện thoại vệ tinh di động của Chu Chính lại kêu lên. Dương Gian do dự nhìn về phía chiếc điện thoại nằm trên ghế lái phụ, sau một hồi hắn vẫn quyết định tiếp cuộc gọi. Lần này người phụ trách truyền tin không còn là Lưu Tiểu Vũ nữa.

- Là tôi đây, Triệu Kiến Quốc.

Dương Gian nói:

- Triệu đội trưởng, anh có chuyện gì vậy?

Giọng điệu của Triệu Kiến Quốc đã trở nên trầm trọng hơn, anh ta nói:

- Cậu nói không hề sai, chuyện linh dị của quỷ gõ cửa đúng là không hề tầm thường. Cảnh sát Quốc tế mà tôi vừa mới phái qua để giúp đỡ đã bị mất tích. Tình trạng trước mắt đã bắt đầu chuyển biến xấu, hai người cảnh sát đã mất liên lạc, mấy con đường ở trung tâm thành phố bị phong tỏa, ngoài ra còn có mấy trăm quần chúng bị cuốn vào chuyện này.

- ...

Đúng là Dương Gian có cảm giác muốn cạn lời với anh ta. Rõ ràng hắn đã cảnh cáo rồi, vậy anh ta còn phái người khác đi tìm chết, đến chịu với suy nghĩ của anh ta. Đây là đang bận chỉ huy bậy bạ, mặc dù tôi biết anh muốn xử lý chuyện linh dị nhưng làm ơn, anh cũng phải nhìn xem có người nào đủ khả năng để xử lý nó không đã. Đi xử lý quỷ chứ có phải đi chơi đâu, làm không khéo là chết người chứ chả chơi.

Dương Gian hỏi:

- Đã xảy ra chuyện, anh còn gọi điện cho tôi làm gì nữa, có giải quyết được chuyện gì đâu?

Triệu Kiến Quốc nói:

- Đây là do sự sai lầm trong chỉ huy của tôi, tôi phải xin lỗi cậu.

Dương Gian nói:

- Không cần phải xin lỗi, tôi có làm gì đâu mà anh phải xin lỗi. Người anh cần phải xin lỗi chính là người nhà của người cảnh sát đã được anh phái tham gia vào chuyện này kìa. Chính sự chỉ huy lung tung của anh đã khiến cho một vị cảnh sát bị mất mạng.

- Tôi biết, tôi sẽ chịu hoàn toàn trách nhiệm về chuyện này nhưng chuyện linh dị này đúng là liên lụy quá lớn. Tổn thất mất hai vị Cảnh sát Quốc tế, phong tỏa mất một con đường, mấy trăm người dân bị cuốn vào. Đối với trách nhiệm này, đúng ra tôi phải bị xử bắn ba bốn lần nhưng chuyện sống chết của tôi chỉ là chuyện nhỏ. Mà cậu cũng là người dân ở trong thành phố Đại Xương, chắc cậu sẽ không hi vọng chuyện linh dị sẽ ấp ủ thành họa ở đây đó chứ.

Dương Gian nhíu nhíu mày, nghĩ nghĩ một hồi rồi nói:

- Chính việc anh nhúng tay vào chuyện này đã khiến cho chuyện linh dị càng trở nên phức tạp hơn. Tôi hiểu con quỷ kia nhiều hơn anh, sau khi nó giết toàn bộ người ở bên trong quỷ vực thì nó sẽ rời khỏi đây. Vậy mà anh lại phái Cảnh sát Quốc tế đi vào bên trong, đây chính là hành động khiến cho thời gian ở lại thành phố Đại Xương của con quỷ kia kéo dài. Lúc đó đương nhiên là tổn thất sẽ mở rộng, thật sự tôi đã bất lực với con quỷ kia rồi. Nếu anh có thể cảm nhận được thì hi vọng anh có thể hiểu.

Triệu Kiến Quốc nói với giọng điệu vô cùng thành khẩn.

- Chuyện này thì tôi hiểu rồi, có điều cậu lại chính là người duy nhất có thể sống sót đi ra từ trong chuyện linh dị này. Nếu cậu có thể mang bạn học của cậu chạy ra ngoài, chắc cậu có thể cứu người khác ra ngoài chứ. Tôi không mong cậu có thể giải quyết được chuyện linh này, chỉ cần cậu đi vào trong đó cứu người ra ngoài, dù chỉ là một mình vị cảnh sát kia cũng được.

Hiện tại anh ta đã không còn mơ ước gì về việc xử lý chuyện linh nữa, chỉ mong tổn thất sẽ được giảm bớt.

Cứu người?

Dương Gian nghĩ một hồi.

Mặc dù hắn có thể sử dụng quỷ vực để mang người ở bên trong đi ra ngoài, nhưng tùy tiện đi vào bên trong sẽ chịu phải nguy hiểm ở một mức độ nào đó.Khi hắn còn đang suy tư thì điện thoại riêng của hắn lại vang lên, vừa vặn Dương Gian đang muốn mượn cái cớ này để suy nghĩ thêm một chút.

- Chờ một lát, tôi nhận điện thoại đã, có người gọi.

- Được rồi, tôi chờ câu trả lời của cậu.

Dương Gian cất chiếc điện thoại vệ tinh di động ở trên tay, sau đó bắt máy:

- Giang Diễm? Chuyện gì vậy?

Giọng nói của Giang Diễm đã bắt đầu có chút khẩn trương.

- Dương Gian, có, có phải là cậu không?

Dương Gian nói:

- Hiện tại tôi đang bận bịu nhiều việc lắm, có chuyện gì thì chị nói nhanh lên.

Lúc này Giang Diễm đã bắt đầu khóc nức nở, cô nói:

- Hiện tại, hình như, hình như tôi bị lạc đường ở trong thành phố Đại Xương, xung quanh không có một ai, nó lại tối đen như mực. Ngay cả xe trên đường cũng không có một cái, lúc nãy vẫn còn là ban ngày, hiện tại lại tối om, cậu nói thử xem, có phải là tôi lại gặp phải quỷ rồi không?

Dương Gian hỏi:

- Vậy chị lạc đường ở đâu vậy?

- Đường Thắng Lợi.

- Có phải ở bên cạnh con đường đó có một quán bar tên là quán Bar Hoa Hồng không?

- Đúng, đúng, đúng rồi, vừa nãy tôi mới đi ngang qua một quầy rượu, thế nhưng trong đó lại truyền ra tiếng cười kỳ quái. Lúc đó tôi sợ quá cho nên vượt đèn đỏ để chạy nhưng càng chạy thì tôi càng phát hiện ra xe ở trước mặt tôi càng ít, hiện tại ngay cả đèn đường cũng đã bị tắt ngủm hết...

Lúc này Giang Diễm đã phải bật khóc nức nở, cô nói trong tiếng nấc.

- Tôi không muốn chết, cậu có thể đến cứu tôi được không? Tôi sẽ ngoan, sẽ nghe lời của cậu mà. Cậu đừng có bỏ mặc tôi nhé, tôi sợ nhất là quỷ đó.

Dương Gian nói:

- Cô đúng là may mắn, nguyên cái thành phố Đại Xương này, cả một đống đường, chạy đường nào không chạy lại cứ chạy trên con đường đó. Cô cứ tiếp tục lái xe đi, đừng có tắt điện thoại. Từ giờ trở đi, ngoại trừ số của tôi ra thì cô nhớ đừng có tiếp cuộc gọi nào khác nữa nhé. Cứ chờ đi để tôi nghĩ cách.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch