Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 263: Vương Nhạc Xuất Hiện 2

Chương 263: Vương Nhạc Xuất Hiện 2

Thứ ở sau lưng?

Đồng Thiến nhìn sau lưng bà ta, thấy ở trên lưng là một cái túi lớn, bên trong có lẽ là những mặt hàng mà bà ta trộm được ở trong mấy cửa hàng xung quanh.

- Chỉ là một ít thuốc lá, quần áo mà thôi. Chắc là bà ta thấy không có người cho nên muốn trộm một ít mang về đây mà.

Dương Gian cười lạnh:

- Bên trong quỷ vực còn có mặt hàng buôn bán hay sao? Cô cho rằng chúng ta đang đi dạo trên được hay sao. Cô có thể thấy đó là mặt hàng buôn bán nhưng tôi thì không, tôi nhìn thấy bà ta đang cõng một con quỷ, nơi này lại sắp sửa có người phải chết.

Đồng Thiến kinh hãi, cô lập tức tiến lên trước ngăn cản.

- Mau chóng ném đi thứ ở phía sau lưng đi, nhanh lên.

Bà ta vừa chạy về phía này nhưng vẫn khư khư bảo vệ thứ ở sau lưng của bà ta. Đây chính là những thứ mà bà ta đã bất chấp nguy hiểm vơ vét từ mấy cửa hàng ở xung quanh, sao chỉ vì mấy câu nói bỏ là có thể bỏ được.

- Mấy người quá đáng vậy, đi mà cũng không chịu thông báo với tôi một câu. Mấy thứ này của tôi sẽ không ảnh hưởng chút nào đến mấy người đâu.

Dương Gian nói:

- Nếu bà băng qua vạch đường kia mà không có vứt đi thứ nằm trên lưng thì tôi sẽ nổ súng ngay lập tức.

- Mấy người có phải là cảnh sát không, sao mấy người lại dám nổ súng với một người dân lương thiện như tôi chứ. Đừng có làm tôi sợ, nhanh, tranh thủ lên đường đi, tôi sẽ đuổi kịp mấy cậu thôi.

Bà ta vẫn không chịu tin tưởng lời nói của Dương Gian, trái lại, bà ta còn thúc giục hắn tranh thủ thời gian xuất phát.

- Không còn cách nào nữa rồi.

Dương Gian đang chuẩn bị nổ súng bắn.

Thế nhưng, ngay lúc này, người đàn bà kia đột nhiên hét to một tiếng, cả người bà ta bị kéo lên khỏi mặt đất.

Không biết từ khi nào trên cổ bà ta đã xuất hiện một sợi dây, đầu kia của sợi dây được treo ở trên ngọn đèn đường. Thân thể bà ta giằng co, giãy dụa ở giữa không trung, khuôn mặt bà ta đỏ bừng vì ngộp thở.

Đồng Thiến giật mình.

- Chuyện gì đang xảy ra vậy.

Sau một giây, có một người đàn ông đeo một chiếc khăn quàng cổ trên người, miệng ngậm điếu xì gà, người này thong thả đi ra từ bên trong một cửa hàng.

- Cậu chính là Dương Gian đúng không?

Tròng mắt Dương Gian hơi híp, hắn lập tức cảnh giác.

- Trong quỷ vực vẫn còn có ngự quỷ nhân sống sót hay sao?

Vương Nhạc hút xì gà, từ từ đi lại đây.

- Trước tiên tôi xin tự giới thiệu vê fbản thân, tôi tên là Vương Nhạc. Mặc dù chúng ta đều ở cùng một khu vực thành phố nhưng có lẽ đây chỉ là lần gặp mặt đầu tiên của chúng ta, đúng không nhỉ? Lúc trước tôi đã từng nghe qua tên tuổi của cảnh sát mắt quỷ Dương Gian, hôm nay hân hạnh có dịp được gặp mặt, đúng là anh hùng xuất thiếu niên, bội phục, bội phục.

Vương Nhạc?

Nghe người kia tự giới thiệu, Dương Gian lại cảm thấy cái tên này hơi quen quen.

À... Đây không phải là cái tên mà lúc trước Mã Hữu Tài đã nói với chính hắn hay sao. Lần trước hắn đến quẩy tung câu lạc bộ Tiểu Cường, khi đó hắn có tha mạng cho Mã Hữu Tài nên ông ta tiết lộ chuyện Vương Tiểu Cường có liên lạc qua với Vương Nhạc, chủ quán Bar Hoa Hồng.

Chẳng lẽ tên đó lại chính là người này?

Ánh mắt Dương Gian khẽ đảo.

- Xem ra cậu đúng là xui xẻo, bị cuốn vào bên trong chuyện linh dị này.

Ngọn nguồn xảy ra chuyện linh dị có lẽ cũng là ở trong quán Bar Hoa Hồng.

Chẳng lẽ hắn ta chính là một trong những người nằm trong danh bạ của Hác Thiểu Văn hay sao?

Vương Nhạc cầm lấy điếu xì gà, trong miệng thở ra một ngụm khói:

- Đúng là không may, làm sao ai có thể nghĩ ra được tai họa từ trên trời giáng xuống chứ. Tôi đang ngồi yên ổn ở trong cửa hàng của tôi để làm việc thì lại đụng phải chuyện linh dị. Có thể sóng sót từ trong tay lão quỷ đúng là không hề dễ dàng.

Dương Gian nói:

- Hiện tại cậu chỉ được xem như tạm thời sống sót mà thôi.

- Tôi biết nên tôi hi vọng cậu có thể giúp tôi một chút.

- Giúp chuyện gì vậy?

Vương Nhạc nói:

- Thuận tay mang tôi một đoạn, giúp tôi thoát khỏi nơi này.

Dương Gian nói:

- Dựa vào cái gì mà tôi phải giúp cậu.

Mặc dù hắn khá chán ghét Đồng Thiến nhưng giữa hai bên lại không hề có mối ân oán nào, c có thể giúp một chút cũng được. Nhưng đít của tên Vương Nhạc này không được sạch sẽ, hiện tại người này là địch hay là bạn đối với hắn còn chưa thể biết, hắn có bị điên không mà lại đi cứu một kẻ địch chứ.

Vương Nhạc nói:

- Không vì cái gì hết, cậu giúp tôi thì tôi sẽ giúp lại cậu. Đây chính là một chuyện công bằng mà, chẳng lẽ cậu định cự tuyệt ý tốt của tôi hay sao? Cậu đã có khả năng rời khỏi đây, mang thêm một người hay ít đi một người cũng có phiền phức gì đâu.

Dương Gian đánh giá tên Vương Nhạc đang đứng trước mặt một cách kỹ càng.

Tuổi tác của người này không quá lớn chỉ khoảng tầm ba mươi mà thôi. Tuy nhiên cách ăn mặc của hắn ta lại rất giống với bọn lưu manh, hút xì gà, choàng khăn quàng cổ, lại khiến cho người ta cảm giác được hắn rất thành thục và trầm ổn. Có thể thấy được tên Vương Nhạc này đã trải qua không ít chuyện linh dị. Khí chất và cách thức suy nghĩ của hắn ta chính là được ma luyện từ những chuyện linh dị mà thành.

Hắn nhíu mày nhìn người đàn bà đang giãy dụa, bà ta bị treo trên ngọn đèn đường, đang chết dần.

Vương Nhạc lưu ý đến ánh mắt của Dương Gian, hắn ta lập tức mở miệng ra nói:

- Sao vậy? Không phải lúc nãy cậu muốn một súng bắn chết bà ta? Tôi đã giúp cậu xử lý chuyện này rồi, tiết kiệm cho cậu một viên đạn rồi, đây chính là một chuyện tốt, cậu không định trách tôi đó chứ?

Dương Gian nói:

- Không, chỉ là tôi nhớ đến một việc mà thôi. Cái chết của ba người nhà Nghiêm Lực, thủ pháp giết người cũng tương tự như thế này. Ba người kia đều bị treo cổ cho đến chết, thi thể đã nằm hai ba ngày trong ngôi biệt thự kia rồi, giòi bọ cũng đã xuất hiện...chuyện đó có phải do anh làm không?

Ánh mắt Vương Nhạc khẽ nhúc nhích, trong lòng thầm kêu hỏng bét.

Vậy mà hắn ta lại không để ý bỏ qua một chi tiết quan trọng như thế này.

Lúc còn sống Nghiêm Lực đã từng hợp tác qua với Dương Gian, hai người đã liên thủ cùng xử lý qua một chuyện linh dị, đã hợp tác qua rồi, khả năng hai người là bạn bè của nhau sẽ là rất lớn.

Dương Gian nhìn chằm chằm vào hắn ta và nói:

- Sao anh không nói lời nào? Như thế cậu chính là thủ phạm của chuyện đó rồi. Thật sự là ác độc, giết người diệt khẩu, không lưu lại người sống, ngay cả trẻ con cũng không tha.

Sắc mặt Vương Nhạc hơi thay đổi, hắn ta nói:

- Chuyện đó tôi cũng chỉ bất đắc dĩ mà thôi, có người ép tôi phải ra tay, tôi lại không có cách nào để từ chối. Nếu cậu muốn tìm người gây phiền phức thì nên tìm tên đầu sỏ của chuyện này là Triệu Khai Minh ấy, là tên kia ép tôi phải ra tay, chứ ban đầu tôi có biết chuyện này đâu.

Dương Gian cười lạnh:

- Nhưng không phải là chính tay anh đã động thủ, hiện tại anh lại muốn đẩy trách nhiệm lên đầu của Triệu Khai Minh là sao? Anh có dám nói là Triệu Khai Minh không cho cậu chỗ tốt gì ở trong chuyện này hay sao?






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch