Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 277: Tôi Cần Dùng Có Việc Gấp

Chương 277: Tôi Cần Dùng Có Việc Gấp

Đúng là trong lúc vô tình hắn đã tạo cho người nào đó môt cái mũ, một cái mũ vô hình. Đây chính là cái mũ trí mạng nhất trong các loại mũ.

Nhưng vì sao bản thân hắn lại có cảm giác vừa đạt được một thành tựu nào đó nhỉ?

Đàn ông mà, quả nhiên đều là một đám biến thái.

Trương Lệ Cầm hoảng sợ, sắc mặt có chút trắng bệch.

- Cậu đúng là ma quỷ?

Dương Gian đưa tay ra làm động tác mời.

- Đừng nói như thế, tôi nhìn thấy tố chất tâm lý của cô cũng không hề tệ. Bản thân cô đã sống sót qua một chuyện linh dị, cho nên tôi muốn mời chào cô., mời cô làm việc cho tôi, tôi sẽ không bạc đãi cô đâu.

Trương Lệ Cầm cự tuyệt ngay mà không cần suy nghĩ:

- Không, không cần, tôi không có mơ mộng xa vời gì đối với tiền của cậu. Hơn nữa tôi sẽ không làm kẻ thứ ba đâu.

Dương Gian nói:

- Tiền chỉ là một phần mà thôi, có hay không cũng không quan trọng lắm, cái chủ yếu chính là...an toàn. Đừng có bảo tôi là người vô tâm, sau khi xong chuyện là tôi từ mặt không nhận người đâu đấy. Nếu cô làm việc cho tôi, tôi sẽ đảm bảo an toàn cho cô. Còn về phần cô có làm người thứ ba hay không thì còn phải xem ngươi tình ta nguyện không đã. Nếu cô không đồng ý, chúng ta sẽ duy trì mối quan hệ thuê mướn giống như giống như mối quan hệ giữa tôi và Giang Diễm vậy.

Trương Lệ Cầm nói:

- Giang Diễm không phải là bạn gái của cậu hay sao?

Dương Gian nói:

- Cô hiểu lầm gì rồi, cô ấy chỉ là nhân viên của tôi, mối quan hệ giữa tôi và cô ấy rất thuần khiết, giữa chúng tôi chưa phát sinh chuyện gì hết.

- Tôi không tin.

Trương Lệ Cầm tức giận liếc hắn một cái, sau đó nói:

- Hơn nữa cậu cũng đừng hòng lừa tôi, tôi sẽ không đáp ứng cậu đâu. Chuyện hôm qua chính là một chuyện ngoài ý muốn.

- Vậy thì đáng tiếc, nếu cô đã không đồng ý thì thôi vậy. Cô cứ từ từ mặc quần áo đi, tôi đi ra ngoài trước.

Dương Gian lắc đầu, hắn chuẩn bị rời đi.

Nhưng Trương Lệ Cầm bất chợt lại hỏi hắn.

- Chờ, chờ một chút. Hôm qua cậu có chụp ảnh gì đó không đấy?

Những kẻ có tiền đều là một đám biến thái, cô cũng không muốn bản thân bị Dương Gian khống chế cuộc sống của cô.

Dương Gian sững sờ một chút, rồi mở miệng nói.

- Cô đùa cái gì vậy, tôi là ai chứ, tôi mà đi làm mấy cái chuyện không có đạo đức như vậy hay sao? Dù sao tôi cũng sắp sửa trở thành Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương rồi, là một nhân vật đại diện cho chính phái, cho sự chính trực, nghiêm minh. Như vậy sao cô lại đi nghĩ tôi có thể làm mấy chuyện đó được, tôi không có chụp ảnh đâu.

Trương Lệ Cầm thở phào.

- Vậy thì tốt rồi.

Dương Gian nói tiêp:

- Nhưng mà tôi có quay video lại.

- ...

Trương Lệ Cầm lập tức trừng mắt nhìn chằm chằm vào hắn.

Khi Dương Gian đi vào phòng khách ở tầng một, hắn thấy Trương Vĩ và Giang Diễm đang ngồi ở đó. Hiện tại hai người đều mang theo hai quầng thâm màu đen trên mắt, thỉnh thoảng còn ngáp ngáp.

Dương Gian đi đến bên cạnh, tò mò hỏi:

- Hai người bị sao vậy? Trong cả hai có vẻ mệt mỏi, dường như hai người không có ngủ à.

Giang Diễm lập tức trưng ra bộ dạng của một oán phụ, cô nhìn Dương Gian:

- Cậu còn không biết xấu hổ sao mà lại hỏi như vậy, cậu vứt tôi ở trong căn phòng rộng như thế rồi mặc kệ không quan tâm. Khiến cho tôi sợ hãi nguyên cả một đêm không có ngủ được. Không phải cậu bảo ở trong này có quỷ hay sao? Nhà bị quỷ ám mà cậu vẫn dám ngủ hay sao. Nếu cứ tiếp tục như thế này nữa, tôi sợ bản thân sẽ phải điên lên mất. Hôm qua cậu đi đâu? Có phải là cậu sợ quá nên lén lút bỏ chạy một mình không đấy?

Dương Gian nói:

- Chị không cần lo lắng như vậy, tôi sẽ giải quyết chuyện linh dị ở đây . Nếu chị không muốn ở đây nữa, chị có thể dọn đi chỗ khác, lúc nào cũng được. Phòng trọ của chị vẫn còn trống, chị chuyển về đó ở vẫn được.

Giang Diễm bĩu môi.

- Tôi mới không cần quay lại đó đâu.

Trương Vĩ ở bên cạnh ngáp một cái, rồi nói:

- Chơi nguyên cả một đêm, cảm giác thật sự mệt mỏi. Đại ca, sao cậu lại không chịu chơi cùng tôi chứ.

Dương Gian đáp lại, sau đó liếc mắt nhìn qua Trương Lệ Cầm.

- Tối hôm qua tôi bận nhiều việc quá.

Trên mặt Trương Lệ Cầm có chút không được tự nhiên, cô cố né tránh ánh mắt của Dương Gian, cầm một chồng hợp đống đến, để xuống bàn và nói:

- Nếu cậu có rảnh thì ký mấy cái hợp đồng này trước đi, đây là hợp đồng mua xe, còn về biển số xe cậu định để tiệm chúng tôi xử lý thủ tục luôn hay tự làm? Nếu cậu để cho tiệm lo liệu biển số xe, tôi sẽ mở phần mềm ra cho cậu lựa chọn biển số.

Dương Gian cầm bút và ký tên.

- Biển số xe thì tùy tiện đi, cái nào cũng được, cô coi được là được.

Trương Lệ Cầm ngồi xổm ở bên cạnh, dùng tay chỉ chỉ vào hợp đồng.

- Phải ký tên chỗ này nữa, còn tiền bạc thì Giang tiểu thư đã trả hết rồi. Đây là hóa đơn, biên lai, còn có bảo hiểm.

Dương Gian hỏi.

- Làm biển số xe thì mất bao lâu?

Trương Lệ Cầm kiên nhẫn giải thích:

- Nếu tiệm chúng tôi làm giùm cho cậu thì mất khoảng 3 đến 4 ngày, lỡ gặp phải một vài trường hợp đặc biệt thì có thể lâu hơn. Nhưng nhiều nhất là bảy ngày mà thôi, xin cậu yên tâm về chuyện biển số xe.

Sau khi bàn bạc xong moi chuyện, Trương Lệ Cầm lại bắt đầu có cảm giác có tật giật minh, nên vội vàng nói:

- Nếu không còn việc gì thì tôi xin phép được đi về trước.

Dương Gian nói:

- Được rồi, có cần tôi tiễn cô một đoạn không?

Trương Lệ Cầm nói:

- Không, không cần đâu.

Dương Gian nói:

- Mấy ngày nữa cô nhớ mang biển số xe đến cho tôi nha, tôi cần dùng xe có việc.

Trương Lệ Cầm quay đầu nhìn lại một chút nhưng khi thấy ánh mắt cô hiểu rồi chứ của Dương Gian, không khỏi đỏ mặt, ấp ủng nói:

- Tôi, tôi...sẽ cố gắng.

Sau khi nói xong, cô lập tức đi ra khỏi biệt thự.

Sau khi đi ra khỏi biệt thự, Trương Lệ Cầm mới có cảm giác thở phào nhẹ nhõm, dùng tay vỗ vỗ mấy cái vào ngực, cố gắng trấn an trái tim đang đập loạn xạ.

Có điều khi nghĩ đến chuyện mấy ngày nữa cô lại phải chạy đến đây để phục vụ lần nữa thì tâm của cô lại loạn như ma.

Giờ phút này Giang Diễm dùng ánh mắt cổ quái quan sát Dương Gian, cũng như nhìn cô gái bán hàng đang vội vã đi ra ngoài.

- Có vấn đề.

Từ lúc nào mà Dương Gian lại có thể khách khí đối với phụ nữ như vậy chứ?

Chính cô đi theo hắn suốt ngày cũng đã chịu không ít tính tình của hắn rồi.

Dương Gian không có quan tâm đến ánh mắt nghi ngờ của Giang Diễm, nói chuyện với Trương Vĩ.

- Trương Vĩ, cha cậu lúc nào thì đến vậy? Hôm nay chúng ta tranh thủ thời gian giải quyết chuyện của cậu luôn đi. Mặc dù hiện tại chuyện của cậu nhìn không có lớn lắm nhưng nói gì thì nói đây cũng là một cái tai họa ngầm.

Trương Vĩ nói:

- Cha tôi bảo là khoảng 12 giờ sẽ đến đây.

Dương Gian nói:

- Ừm, còn khoảng 2-3 giờ nữa mới tới trưa, thôi đi ăn cơm trước đi.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Tải APP đọc truyện OFFLINE và nghe AUDIO khi mua combo. Điểm danh hàng ngày nhận Lịch Thạch