Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 3: Bài Giảng (1)

Chương 3: Bài Giảng (1)

------

shared by: epubtruyendich.com

Nhóm dịch: Bánh Bao

------

- Mẹ nó, Liệt Dương, cậu lấy cái ảnh chụp này ở đâu ra, tại sao tôi không tìm thấy.

Bạn học bên cạnh hỏi.

Trương Vĩ dương dương đắc ý nói:

- Là một người bạn của tôi đi ngang chụp được, hiện tại nơi đó đã phong tỏa, không cho chụp nữa, nếu cậu gọi tôi một tiếng ba tôi liền gửi cho cậu, còn nữa đừng có gọi tôi là Liệt Dương nữa, gần đây tôi lấy một cái tên tiếng Anh.

- Tên tiếng Anh gì?

- Ward Jill. Rất là Tây.

- Nói như vậy tôi cũng có một cái tên tiếng Anh là Ward Sabi, nhớ kỹ, về sau ra đường cứ gọi to tên tiếng Anh của tôi nha.

Dương Nhàn hỏi:

- Cũng nhau học chín năm trời, sao mà cậu ưu tú vậy?

- Dương Nhàn, chúng tôi đều phảo đi học bổ túc, do cậu là học không vô đó thôi.

Trương Vĩ dương dương đắc ý nói.

- Nói đến chuyện kỳ bí, gần đây trên mạng tôi cũng nghe rất nhiều người nhắc đến, nói như thật, tôi cũng bị mấy cái hù không dám xem, bọn cậu nói mấy thứ này này tóm lại là thật hay giả vậy? Không phải có mấy nơi thực sự có ma chứ.

Bên cạnh một bạn nữ tên là Miêu Tiểu Thiện bu lại hỏi.

Thấy thế, Dương Nhàn đáp:

- Đa số chuyện trên mạng đều là giả, trừ phi tận mắt nhìn thấy, nếu không tôi không tin trên đời này có ma quỷ nhưng có nhiều thứ thà tin có còn hơn không, nếu quả thật đụng phải những thứ này vẫn là cách xa một chút mới tốt.

- Nói cũng đúng.

Miêu Tiểu Thiện nhẹ gật đầu.

- Ngừng nói chuyện, yên lặng.

Lúc này giáo viên Vương quát to một tiếng nhanh chân tiến vào phòng học:

- Phía nhà trường thông báo đột xuất, hôm nay tiết tự học buổi tối đổi thành tiết tuyên truyền, chủ yếu là tuyên truyền tri thức phòng vệ cho học sinh, chút nữa lúc đang giảng bài tôi không muốn nghe thấy bất kỳ người nào nói chuyện quấy rối kỷ luật lớp học, tiếp theo xin mời thầy Chu, Chu Chính giảng bài cho chúng ta, mọi người vỗ tay hoan nghênh nào.

- Hả?

Dương Nhàn vừa vỗ tay vừa thấy nghi nghi, đã trễ thế này còn dạy kỹ năng phòng vệ?

Thế nhưng khi thấy Chu Chính tiến vào, mắt hắn không khỏi giật vài cái.

Người đàn ông tên Chu Chính này mặc một bộ áo khoác màu xám áo, thân trên bọc kín mít, còn đeo khẩu trang, phải biết là trời đang rất nóng, trước ngực đeo không biết cái giấy chứng nhận gì.

Khiến người ta chú ý là tướng mạo người này rất là đáng sợ, khuôn mặt của ổng cực kỳ gầy gò, cơ hồ đã là da bọc xương, thậm chí còn có thể nhìn thấy hình dạng và góc cạnh xương mặt, trên mặt còn sót lại chút thịt, bởi vì cực kỳ gầy gò nên đôi mắt ông ta lộ ra rất lớn, bên trong vằn vện tia máu, như là rất nhiều ngày không ngủ.

Tuy khuôn mặt gầy gò nhưng cái bụng lại gồ lên rất cao.

Giống như là đội một cái bụng bia tràn đầy thịt mỡ, người có bụng bia hẳn là không gầy như vậy chứ.

Bất thường, bất thường một cách quái dị, làm cho lòng người sinh ra nỗi bất an.

Giờ phút này Chu Chính đứng trên bục giảng toàn thân trên dưới tản ra luồng khí âm u, tiều tụy, chết chóc, toàn thân cứng ngắc bất động, con mắt vằn vện tia máu có chút chuyển động như hai viên thủy tinh ảm đạm không có tia sáng.

Chỗ Ánh mắt rảo qua, tất cả học sinh đều cảm giác rờn rợn sợ hãi.

Dương Nhàn nắm lại nắm đấm theo bản năng, toàn thân không khỏi căng lên, không dám nhìn thẳng, thầm nghĩ trong lòng:

“Loại cảm giác này so với lúc đối mặt tấm hình kia còn mãnh liệt hơn. . .”

- Chào các em học sinh, tôi tên là Chu Chính, cảnh sát hình sự quốc tế, thật vui vì hôm nay có thể sống sót đứng đây giảng bài cho các em.

Cuối cùng Chu Chính cũng mở miệng nói chuyện, thanh âm của ông ta khô khốc, khàn khàn, the thé, nghe như thủy tinh xẹt qua nền đất, lại phối hợp với gương mặt vô cùng gầy gò kia khiến cho người ta không khỏi cảm thấy rùng mình. Rất vui vì còn sống, đứng đây mà giảng bài cho các em.

Trong lòng, Dương Nhàn run lên, lời này sao nghe quái quái.

Lúc này Chu Chính lại cầm lấy phấn viết quay người viết một chữ to trên bảng đen tuy viết ngoáy nhưng lại vô cùng rõ ràng:

Quỷ ~!

- Truyền thuyết về ma quỷ đã tồn tại từ xưa đến nay, không chỉ trong lịch sử nước ta, trong lịch sử các quốc gia khác đều có, kiến thức lịch sử của tôi cũng không tốt, cũng không kể dược chuyện từ thời cổ đại, chỉ nói về các sự kiện lớn xảy ra mấy chục năm trở lại đây: sự kiện cung điện Louvre của Pháp, biệt thự ma ám của Mỹ, chuyện bóng ma ở bãi đỗ xe ở quốc đảo, lời nguyền của Pharaoh. . . Cùng với sự kiện nước ta niêm phong chung cư.

Giọng Chu Chính vẫn khàn khàn the thé, ông không chút sợ hãi nói:

- Có người đã nói, cuối cùng của khoa học cũng là thần học, câu nói này không hề sai, hiện giờ có những chuyện mà các em không thể không tin, những năm gần đây chuyện kỳ bí ở các quốc gia tăng đột biến rõ rệt, không đơn giản chỉ là chuyện xảy ra một hai lần mà đang dần dần diễn biến thành hiểm họa mang tính toàn cầu, nếu như tình hình này không được khống chế một cách hữu hiệu, tương lai. . .có lẽ toàn bộ thế giới sẽ không có tương lai.

Tất cả mọi người nghe nói thế đều cảm giác khá kinh ngạc.

Cái tiết giảng bài tuyên truyền này sao lại biến thành đại hội kể chuyện ma vậy? Còn khoác lác tới độ thế giới sắp diệt vong.

Không chỉ là học sinh, ngay cả giáo viên Vương cũng hơi sửng sốt.

- Mấy chuyện liên quan tới phương diện này tôi không tiện nhiều lời, các em cũng không cần hỏi, tiếp theo lời tôi muốn nói mong các em học sinh nhớ kỹ, buổi thuyết trình kỹ năng phòng vệ lần này có lẽ tương lai có thể cứu tính mạng của các em.

Chu Chính không nói tiếp, mà quay người lại viết lên bảng đen một câu: “Quỷ không thể giết chết.”

- Trong tương lai không xa có lẽ các em sẽ gặp tình huống mà vĩnh viễn mình không muốn gặp, ví dụ như. . . gặp phải quỷ. Mặc dù có chút sốc nhưng vẫn mong các em nhớ kỹ câu nói này, quỷ không cách nào giết chết được, cho nênm dù là trong lúc cực độ sợ hãi cũng đừng nghĩ đến việc liều mạng với thứ đó, bởi vì sinh mệnh của các em không là gì khi đứng trước thứ đó, thứ đó sẽ giết các em tựa như là giẫm chết mấy con kiến, không, thậm chí còn nhẹ nhàng hơn, có lẽ nháy con mắt, búng cái tay, các em liền xong đời.

Đôi mắt tiều tụy vằn vện tia máu của ổng nhìn chằm chằm tất cả mọi người, nói câu nàyvới vẻ chăm chú vô cùng, sau đó lại quay người viết lên bảng đen câu thứ hai.

- Cái có thể đối phó với quỷ, chỉ có quỷ.

Chu Chính lại nói:

- Nếu như không có biện pháp để nào giết chết ma quỷ, các quốc gia dù có lực lượng khoa học kỹ thuật cũng không hề có tác dụng, bùa, thần chú cũng được, bom cũng vậy, thậm chí là vũ khí hạt nhân, tất cả đều vô ích, nếu như trong tương lai các nhà khoa học của các nước không thể phá giải Quỷ thì trước mắt cũng chỉ có cách dùng quỷ để đối phó với quỷ thôi, tôi biết trong lòng các em có nghi vấn, thậm chí còn có người cảm thấy tôi có phải là mắc bệnh tâm thần hay không nhưng không quan trọng, quan trọng là nghe tôi giảng và luôn ghi tạc những lời này trong đầu, về sau các em sẽ dùng tới. Đương nhiên, cũng hi vọng các em vĩnh viễn không cần dùng tới.

-------

Mã giảm 5% khi mua từ 1 chương: 13230897






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch