Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 303: Bé Gái

Chương 303: Bé Gái

Hiện tại hắn vẫn còn sử dụng quỷ vực, không thể thu hồi. Nếu còn tiếp tục giằng co, mắt quỷ của hắn sẽ khôi phục lại..

Chỉ là hiện tại hắn còn phải đối mặt với địch nhân, không thể nào để chuyện này cho kẻ địch biết được.

Dựa theo ý nghĩ của hắn, cách làm của Diệp Phong không khác gì rút ngắn thời gian sử dụng quỷ vực.

Giờ phút này, Diệp Phong lạnh lùng đi theo ánh sáng màu đỏ đang bao trùm trên đường để tiến về phía Dương Gian.

Quỷ dây thừng đã xuất hiện dày đặc trên con đường, trông chúng như phân thân của lệ quỷ đang treo lơ lửng ở trên trời, tùy thời có thể lấy mạng người. Cảnh tượng như vậy khiến ai ai cũng phải hoảng sợ và kiêng kị.

Nếu là người bình thường, có lẽ phải chết hàng ngàn hàng vạn lần rồi.

Nhưng hắn không phải là người bình thường, thậm chí cũng không phải ngự quỷ nhân bình thường, bởi vì chiếc áo liệm ở trên người đang bảo vệ hắn ta.

Chính vì vậy, Diệp Phong mới có thể không kiêng nể gì đi về phía trước.

Đều là ngự quỷ nhân khống chế hai con lệ quỷ, Diệp Phong tin tưởng không một ai có thể là đối thủ của hắn ta được.

Dương Gian ngồi trên bậc thềm ở cửa ra vào, quan sát Diệp Phong ở phía trước, thỉnh thoảng hắn còn lên tiếng thúc giục Diệp Phong.

- Quá chậm, anh không thể bước nhanh một chút à? Hiện tại quỷ dây thừng đâu ảnh hưởng đến anh được, anh chạy nhanh lên, còn đi bộ làm gì nữa.

Mặt Diệp Phong tối sầm lại.

Chạy?

Nếu sử dụng lực lượng lệ quỷ quá nhiều trong một khoảng thời gian ngắn sẽ khiến cho lệ quỷ bị kích thích và khôi phục lại.

Hắn ta chỉ có thể nắm chắc ở một mức độ nào đó, đảm bảo bản thân có thể chịu đựng được.

- Dương Gian, cậu đừng cao hứng sớm. Mặc dù việc cậu thả quỷ dây thừng khiến cho tôi có chút bất ngờ nhưng chuyện này vẫn còn nằm ở bên trong phạm vi khống chế của tôi, hôm nay cậu chết là cái chắc.

Dương Gian gật đầu nói.

- Đúng, đúng thế, tôi chết là cái chắc. Thế anh cũng phải tranh thủ thời gian giết tôi đi. Tôi ngồi lâu nên có chút sợ hãi, nếu anh còn không đến thì tôi sẽ bỏ đi đấy.

"Mẹ kiếp."

Diệp Phong muốn mắng chửi nhưng mắng không được.

Mặc dù năng lực hắn ta tương đối đặc biệt nhưng so về độ linh hoạt thì không thể sánh bằng quỷ vực của Dương Gian.

Quỷ của hắn ta không thể giúp hắn xuất hiện ở bất cứ nơi nào một cách xuất quỷ nhập thần được. Đây cũng là khuyết điểm lớn nhất của hắn. Cho nên Diệp Phong đáp ứng sẽ ra tay với điều kiện Vương Tiểu Cường có thể hạn chế quỷ vực của Dương Gian. Ngược lại hắn không có cách nào bắt Dương Gian lại chứ đừng nói là giết đối phương.

Đương nhiên, Dương Gian cũng vậy.

Giờ phút này ở bên ngoài của quỷ vực.

Vương Tiểu Cường bị Dương Gian xé nát da mặt, hiện tại đầu hắn là cái đầu quỷ hư thối, Vương Tiểu Cường đang cúi xuống nhặt tấm da mặt lên rồi đội nó lên đầu giống như đeo một chiếc mặt nạ vậy.

Da thịt dính vào nhau, dần dần liền lại thành một khối.

Vương Tiểu Cường khôi phục.

- Tên chết tiệt Dương Gian này, hắn sẽ phải chết.

Vương Tiểu Cường nghiến răng nghiến lợi nhìn về phía ánh sáng màu đỏ bao phủ thành một con đường nhỏ. Hiện tại Vương Tiểu Cường không thể biết được mọi chuyện xảy ra trong quỷ vực.

Quỷ vực ngăn cản toàn bộ mọi thứ ở bên trong với thế giới bên ngoài, trừ phi hắn ta có thể xông vào bên trong, nếu không Vương Tiểu Cường không thể nào biết được chuyện gì đang xảy ra.

Nhưng từ tình trạng hiện tại mà nói, xem ra Diệp Phong cũng đang lâm vào bế tắc.

Dương Gian không thể nào bị giết chết một cách dễ dàng như thế được.

- Không thể nào bước vào bên trong quỷ vực?

Vương Tiểu Cường có ý định đi giúp đỡ Diệp Phong. Thế nhưng khi hắn ta đi đến bên cạnh con đường nhỏ màu đỏ kia, hắn ta lại phát hiện bản thân chỉ có thể đứng ở đó, không thể nào làm được gì.

Ánh sáng màu đỏ kia lại giống như ảo ảnh, trực tiếp xuyên qua người của Vương Tiểu Cường. Sau khi thử đi thử lại mấy lần, cuối cùng hắn ta chỉ có thể từ bỏ.

- Là ai?

Đột nhiên, Vương Tiểu Cường phát hiện một cỗ khí tức âm lãnh xông về phía hắn ta. Cỗ khí tức này có thể khiến người ta không rét mà run. Một loại trực giác nào đó khiến hắn ta quay đầu lại nhìn về phương hướng của cỗ khí tức kia, trong lúc bản thân hắn ta vẫn còn đang hoảng sợ.

Ở trên bãi cỏ, dưới hàng cây xanh, không biết từ lúc nào đã xuất hiện một bé gái mặc một chiếc váy rách rưới đứng ở đó.

Cô bé này chỉ khoảng tầm 7 đến 8 tuổi thôi, mái tóc được tết thành hai bím ở hai bên, trông rất đáng yêu.

Thế nhưng khi Vương Tiểu Cường thấy rõ người kia là một cô bé thì tròng mắt của hắn ta đột nhiên co rụt lại, lập tức lùi lại về phía sau một cách vô ý.

Sự hoảng sợ bắt đầu lan tỏa khắp người của hắn ta.

Da thịt trên thân thể của bé gái kia là một màu xanh lè, trông thế nào cũng không giống da thịt của người bình thường được. Hơn nữa trên người còn tỏa ra một mùi hôi thối của xác chết lâu ngày. Trông cô bé chẳng khác gì một cỗ thi thể chết từ lâu, hai con mắt đã mất. Ở chỗ đó chỉ còn lại hai hốc mắt tối tăm như mực, từ hốc mắt đã bắt đầu xuất hiện nước xác chết.

Ngoài ra trên mặt cô bé không hề có lỗ mũi và miệng.

Không phải là không có mà là chúng đã bị ép lại, không lồi ra ngoài nữa.

Bởi vì bị thiếu mất hai bộ phận nên hai con mắt lại trở nên to đùng trên khuôn mặt kia, khiến chon người ta có một cảm giác khá quỷ dị.

Quỷ!

Trong đầu Vương Tiểu Cường lập tức toát ra một chữ này.

Một con quỷ mới, một con quỷ chưa từng được biết đến, không nằm trong kế hoạch của hắn ta.

Mặc dù chỉ là lần gặp mặt đầu tiên nhưng hắn ta có thể cảm giác được con quỷ này không hề tầm thường. Nó tuyệt đối không thể nào là cái loại có thể tùy ý giam giữ, hạn chế.

Hai bên, một người một quỷ, cách nhau có một hàng cây xanh, đứng trừng mắt nhìn nhau.

Hai cái hốc mắt trống rỗng kia của nó không biết có thể nhìn thấy gì hay không nhưng Vương Tiểu Cường có thể xác định, con quỷ này chắc chắn biết hắn ta ở chỗ này.

"Chuyện gì xảy ra vậy, rốt cục là có chuyện gì xảy ra thế này. Vì sao đang yên đang lành lại đột nhiên thêm ra một con quỷ mới. Là do mình xui xẻo đụng phải chuyện linh dị hay sao vậy? Hay là do vị ngự quỷ nhân nào đó vừa mới chết, lệ quỷ trong cơ thể người này khôi phục lại."

Sắc mặt Vương Tiểu Cường biến hóa liên tục, trong nháy mắt, hắn ta suy nghĩ rất nhiều chuyện. Thậm chí hắn ta cũng đã từng xuất hiện ý định bỏ chạy khỏi đây ở trong đầu nhưng sau đó hắn ta nghĩ lại.

"Không, hiện tại bản thân không thể rời khỏi đây, chuyện ở chỗ này còn chưa có làm xong. Nếu Diệp Phong biết mình chạy trước, chắc chắn hắn ta sẽ kiếm mình tính sổ."

Nghĩ đến đây, trên mặt hắn ta cũng lộ ra sự bế tắc.

Con quỷ này không nằm trong phạm vi hắn ta cân nhắc nên hiện tại Vương Tiểu Cường không thể tìm được cách ứng phó mà hắn ta cũng chưa chuẩn bị thủ đoạn nào cả.

Nếu Dương Gian nhìn thấy con quỷ này, chắc chắn hắn có thể đoán ra được. Đây chính là con quỷ được thả ra trong tấm gương quỷ sau khi Trương Vĩ chết.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch