Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 310: Tôn Nghĩa 2

Chương 310: Tôn Nghĩa 2

Tôn Nghĩa nói:

- Giai Giai, em đúng là thông minh, hiện tại có em nhắc nhở anh mới nhớ. Lúc đến đây anh đã uống mất nửa chai bia, là của ngày hôm qua thừa lại. Hiện tại trong người có chút men, lái xe không được tốt. Nếu bị cảnh sát giao thông bắt, có lẽ bọn họ sẽ thu bằng lái của anh mất. Bằng lái xe là do anh dùng tiền lương một tháng của anh để mua đấy. Nếu bị hủy thì thật đáng tiếc. Anh cảm thấy anh nên gọi taxi cho em thì hơn, sẽ nhanh thôi.

- Không cần, tôi gọi taxi được rồi.

Hồ Giai Giai vội vàng đi ra ngoài, trông giống như đang chạy trốn vậy. Cô ta không muốn nói chuyện với người có đầu óc không bình thường này quá nhiều, dù sao hiện tại nhiệm vụ của cô cũng đã hoàn thành rồi.

Tôn Nghĩa nhìn thấy Vương Giai Giai vội vàng rời đi, cảm thấy hơi xúc động, cảm thán.

"Lại quan tâm thêm một cô gái nữa. Nếu cô ấy chịu làm bạn gái của mình, mình nhất định sẽ khiến cho cô ấy cảm thấy hạnh phúc."

Bất chợt.

Đúng lúc này, anh ta cảm thấy đũng quần run rẩy một trận, ngay lập tức anh ta thò tay vào móc móc mấy cái.

Sau đó anh ta móc ra một chiếc điện thoại di động định vị vệ tinh.

- Alo, là tôi đây, có chuyện gì vậy? Gì, hiện tại lập tức đi đến thành phố Đại Xương luôn à. Không phải là ngày mai tôi mới đi qua hay sao, hiện tại tôi còn đang nghỉ ngơi mà. Cái gì, hủy bỏ nghỉ phép ư? Nhưng cái này sao mà hủy bỏ được chứ, tôi cố ý sử dụng một ngày nghỉ này để đi xem mắt, hiện tại đang dùng cơm. Không được, không được, tuyệt đối không được. Đây không phải là vấn đề về hủy hay không hủy mà là vấn đề về nguyên tắc. Ngày mai tôi sẽ lên đường đến thành phố Đại Xương.

- A, cái gì? Lần sau giới thiệu cho tôi một cô gái làm liên lạc viên à? Vậy tốt quá, hiện tại tôi sẽ lái xe đến thành phố Đại Xương ngay. Yên tâm, tôi nhất định cam đoan sẽ hoàn thành nhiệm vụ của tôi.

Tôn Nghĩa cúp điện thoại, sau đó vội vàng chuẩn bị rời đi. Thế nhưng lúc này đột nhiên xuất hện một người phục vụ, người này nói:

- Tiên sinh, ngài còn chưa có thanh toán.

Tôn Nghĩa nói:

- Bao nhiêu tiền?

Người phục vụ nói:

- Tổng cộng là 38000.

Nhất thời Tôn Nghĩa mở to hai mắt, nhìn trên bàn chỉ có một bình rượu vang đỏ và mấy dĩa hoa quả:

- Cái gì, mấy thứ này sao đắt như thế được?

Người phục vụ nói:

- Đây là giá cả được ghi trên menu rồi, không sai đâu ạ. Dĩa hoa quả siêu xa hoa màu xanh lục kia có giá là 8000, chai rượu này chính là rượu vang loki hiệu hoàng gia năm 1982 được nhập khẩu từ nước ngoài, nó có giá là 30000. Tổng cộng toàn bộ là 38000, chưa tính phí phục vụ. Nhưng nhìn qua thì thấy ngài lần đầu tiên đến đây cho nên ông chủ miễn khoản phí phục vụ.

Tôn Nghĩa nuốt nước miếng, sờ túi.

Trong đó chỉ có mấy tờ 5 đồng, 1 đồng. Ngoài ra còn có ba bốn tờ mười đồng, có điều chúng đều nhăn nhúm hết cả. Sau một hồi lục lọi thì anh ta móc đâu đó ra được một tờ một trăm đồng.

Tôn Nghĩa nói.

- Trước tiên có thể giao tiền đặt cọc không? Còn lại tôi sẽ trả góp sau.

Người phục vụ nói.

- Chuyện này thì không được nhưng ở chỗ chúng tôi có cung cấp mấy dịch vụ cho vay tiền nhanh chóng ở trên mạng. Chỉ tốn một chút tiền phí làm thủ tục là có thể vay được không ít tiền. Đương nhiên, tiền lãi cũng hỏi lớn một chút.

Tôn Nghĩa nói:

- Nếu được như thế thì tôi yên tâm rồi, vậy tranh thủ thời gian làm cho tôi đi.

Người phục vụ nói:

- Chuyện này còn cần đến ngài tự mình làm, tiệm chúng tôi chỉ hướng dẫn một số bước thôi.

Tôn Nghĩa nói:

- Không có vấn đề gì.

Nhưng ngay khi người phục vụ kia chỉ cho Tôn Nghĩa tải một số phần mềm chuẩn bị vay tiền. Kết quả là khi đang yêu cầu vay tiền thì tên của anh ta lại bị hệ thống kéo vào trong danh sách đen. Trên màn hình thông báo là số điểm tín dụng quá thấp, không thể nào yêu cầu.

- A, sao có thể như thế này được? Trước kia ngài có từng sử dụng dịch vụ vay tiền này chưa.

Tôn Nghĩa nói:

- Cậu nói phần mềm này à, tôi sử dụng thường xuyên mà. Ban đầu tương đối dễ vay, một khi mượn là được liền nhưng sau đó lại không được nữa. Hơn nữa còn thường xuyên gọi điện thoại mắng tôi, vì thể tôi mới xóa phần mềm này đi.

Người phục vụ nói.

- Nếu đã như vậy thì chúng tôi chỉ có thể xin lỗi ngài về dịch vụ này rồi. Ngài chỉ có thể gom góp tiền để trả tiền mặt thôi. Nếu trong tay của ngài không có nhiều thì ngài có thể gọi điện cho người nhà, bạn bè gì đó để vay.

Tôn Nghĩa nói:

- Điện thoại của tôi hết tiền rồi, không gọi được.

Người phục vụ nói.

- Đây không phải là điện thoại di động à?

Tôn Nghĩa lắc đầu nói:

- Cái này không được, đây là điện thoại di động định vị vệ tinh, chỉ được sử dụng trong những tình huống đặc biệt.

Người phục vụ nói.

- Đã như vậy thì tôi cũng hết cách rồi, nếu tiên sinh không thanh toán tiền, ngài sẽ không thể nào rời khỏi đây được.

Thế nhưng là lúc này điện thoại di động định vị vệ tinh của anh ta lại vang lên.

Bên kia điện thoại truyền đến thanh âm phẫn nộ của Triệu Kiến Quốc.

- Tôn Nghĩa, vì sao định vị vệ tinh từ điện thoại còn cho thấy cậu vẫn ngồi yên ở trong tiệm cơm, không chịu di chuyển? Cậu nghe cho rõ đây, tôi yêu cầu cậu trong vòng nửa giờ đồng hồ phải tập hợp ở vị trí chỉ định, đến đó sẽ có người đưa cậu đi thành phố Đại Xương. Nếu trong vòng nửa tiếng mà còn không có mặt ở đó thì cậu chuẩn bị tinh thần chịu phạt đi.

- Lão đại, chờ một chút, anh có tiền không? Bên này tôi đã ăn uống xong xuôi rồi nhưng hiện tại anh có thể cho tôi mượn một chút tiền để thanh toán, lần sau phát tiền lương tôi sẽ trả lại cho anh.

Triệu Kiến Quốc cố nén lửa giận ở trong lòng.

- Cậu muốn mượn bao nhiêu?

Tôn Nghĩa nói:

- Ba vạn tám.

Triệu Kiến Quốc nói:

- Cậu ăn một bữa cơm mà hết ba vạn tám? Lúc nãy không phải cậu còn bảo là cậu đang đi xem mặt hay sao. Vậy sao chỉ ăn bữa cơm đã tốn mất ba vạn tám, cậu không bị người ta lừa đó chứ.

- Không, sẽ không đâu, Giai Giai là một cô gái tốt, cô ấy sẽ không lừa tôi đâu.

- Tôi sẽ để cho cảnh sát địa phương điều tra chuyện này, nếu không có chuyện lừa đảo thì tốt, tôi sẽ thay cậu thanh toán toàn bộ.

Triệu Kiến Quốc có cảm giác mệt mỏi về lòng tốt của hắn ta. Toàn bộ những chuyện này đều là chuyện của trẻ con, thế nhưng hết lần này tới lần khác người dây vào không gỡ ra được lại chính là những người có được lực lượng kinh khủng không thể tưởng tượng, khác xa người bình thường.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch