Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 318: Bữa Cơm Với Tôn Nghĩa

Chương 318: Bữa Cơm Với Tôn Nghĩa

Sau khi nói xong, hắn lại liếc mắt nhìn về phía Triệu Khai Minh.

Tròng mắt Triệu Khai Minh hơi híp, hắn ta biết Dương Gian đang muốn đang giết gà dọa khỉ, muốn hắn ta biết thái độ của hắn.

Một người trung niên mặc bộ đồng phục chức nghiệp trầm giọng nói:

- Câu lạc bộ Tiểu Cường nằm ở khu Đông Thành của thành phố Đại Xương, lần hành động này sẽ do người phụ trách khu Đông Thành kaf tôi đảm nhận. Tuyệt đối không thể nào bỏ qua không quan tâm đối với dạng tội phạm như thế này được. Hành động này do tôi đích thân chỉ huy, cho nên tôi hi vọng mấy vị có thể phối hợp với tôi nhiều hơn nữa. Chúng ta cần phải bắt được hung thủ trong vòng ba ngày.

Dương Gian nói.

- Vương Tiểu Cường cùng Diệp Phong đều là ngự quỷ nhân, không thể nào bắt lại được, chỉ có thể giết chết tại chỗ.

Trong lòng đám người lập tức run lên, vẻ mặt cũng trở nên nghiêm túc hơn.

Dường như ba chữ ngự quỷ nhân kia là một loại tồn tại nào đó khiến cho mọi người phải kiêng kỵ.

Dương Gian hỏi tiếp:

- Tôi sẽ phụ trách mọi hậu quả khi mấy người kia chết, sẽ không loạn đâu. Chỉ là tôi không biết lúc nào thì chúng ta có thể bắt đầu hành động đây?

Người đàn ông mặc đồng phục nghề nghiệp kia nói:

- Nhanh nhất là xế chiều ngày hôm nay là chúng ra đã có thể bắt đầu được rồi.

Dương Gian nói:

- Vậy thì tốt, giữa trưa chúng ta sẽ bắt đầu hành động.

Sắc mặt Triệu Khai Minh trở nên cực kỳ âm trầm.

“Tên này cũng đủ hung ác. Trước đó bản thân còn tưởng tiểu tử chỉ là một đứa học sinh không hiểu chuyện. Nhưng hiện tại xem ra bản thân đã đánh giá thấp hắn rồi. Điều này đã đủ để chứng minh được phán đoán lúc trước của bản thân là hoàn toàn chính xác. Thành phố Đại Xương chỉ có thể có hắn hoặc có mình mà thôi, không thể nào tồn tại hai người cùng một lúc được. Lần ra tay lúc trước của mình không sai đi đâu được, tiếc là tên Vương Nhạc kia lại lòng và lòng vòng, dẫn đến xảy ra chuyện. Nếu không, có lẽ đã giết được Dương Gian."

Nếu không phải bọn họ xui xẻo, chuyện linh dị của quỷ gõ cửa lại xảy ra quá đúng lúc, khiến Vương Nhạc chết ở bên trong quỷ vực, sao mọi chuyện lại biến thành tình trạng như hiện tại được.

Tên Dương Gian này đúng là may mắn, người tính không bằng trời tính được, hắn lại có thể thoát khỏi tử cục, muốn bố trí thêm kế hoạch nhằm vào tên này lại càng khó khăn hơn nữa rồi.

Dương Gian nếu biết được ý nghĩ lúc này của Triệu Khai Minh, chắc hẳn là hắn sẽ cảm thấy cực kỳ buồn cười.

May mắn?

Từ trước đến giờ hắn chưa bao giờ dựa vào may mắn để sống sót. Từ chuyện chuyện linh dị lần thứ nhất của quỷ gõ cửa, hắn đã dựa vào bản lĩnh để có thể tiếp tục sống sót rồi. Còn việc bạo phát chuyện linh dị của quỷ gõ cửa do Dương Gian sớm bố trí.

Triệu Khai Minh thầm nghĩ:

"Không biết Vương Tiểu Cường có chạy trốn được không. Nếu không chạy thì có lẽ hôm nay tên Vương Tiểu Cường kia sẽ phải nằm lại tại đây rồi."

Trong lòng của hắn ta vẫn hi vọng tên Vương Tiểu Cường này có thể trốn đi. Cứ như vậy thì tạm thời lực chú ý của Dương Gian sẽ không đặt lên trên người của hắn ta, chỉ là chuyện này rất khó xảy ra.

Bởi vì lần này không phải một người hành động mà là toàn bộ lực lượng cảnh sát của thành phố Đại Xương kết hợp lại, Vương Tiểu Cường đã nằm trong danh sách đen cần phải loại bỏ.

Ngay cả khi Dương Gian bỏ qua, quốc gia cũng không thể nào bỏ qua cho tên kia.

Rất nhanh, hội nghị đã kết thúc.

Đợt bổ nhiệm Cảnh sát Quốc tế của Dương Gian cũng coi như xong.

Lần này đã bị giảm đi rất nhiều bước, ngay cả việc thành lập tiểu đội đặc biệt Dương Gian cũng bỏ qua.

Mặc dù hiện tại Dương Gian đã là Cảnh sát Quốc tế, nhưng cũng chỉ là treo cái bảng tên lên mà thôi.

Cơ mà điều này khá phù hợp với ý nghĩ trong lòng của Dương Gian.

Hắn chỉ cần một thân phận để tiện hành động cùng một ít đặc quyền của Cảnh sát Quốc tế. Trước mắt toàn bộ chuyện linh dị của thành phố Đại Xương để cứ để cho Triệu Khai Minh đau đầu giải quyết trước đã. Chờ giải quyết xong Vương Tiểu Cường và Diệp Phong, hắn lại tiếp tục đối phó với Triệu Khai Minh. Cuối cùng hắn mới bắt đầu xem xét đến việc tiếp quản trị an của thành phố Đại Xương.

Mọi chuyện sẽ tiến hành từng bước từng bước một, không thể gấp được.

Ngay khi Dương Gian chuẩn bị rời đi, người phụ trách khảo hạch của Cảnh sát Quốc tế là Tôn Nghĩa đi đến và nói với Dương Gian.

- Dương Gian, chiều nay còn phải hành động nữa, hiện tại cậu định đi đâu?

Dương Gian nói:

- Ra ngoài ăn bữa cơm, tiếp đó suy nghĩ xem làm cách nào để xử lý tên Vương Tiểu Cường kia. Những việc tiếp theo chắc không thuộc quền quản lý của anh chứ.

Tôn Nghĩa nói.

- Đương nhiên là không thuộc quản lý của tôi rồi, nhiệm vụ của tôi đã hoàn thành rồi. Chỉ là hiện tại tôi hơi đói, muốn cùng ăn cơm với cậu một lần, không có chuyện gì chứ.

Dương Gian nói:

- Không sao hết.

Tôn Nghĩa nói:

- Vậy cậu mời khách nhé.

Dương Gian nói:

- Cũng được, anh muốn ăn cái gì?

Tôn Nghĩa nói.

- Tôm hùm lớn cùng bò bít tết thì sao, nếu có thể thì chúng ta kêu thêm một chai rượu vang đỏ.

Một lát sau, ở trong một quán rượu Tôn Nghĩa giống như người bị bỏ đói vài ngày, một tay cầm lấy miếng bò bít tết, một tay cầm con tôm hùm. Há mồm cắn từng miếng, từng miếng, trên mặt còn tỏ ra bộ dạng rất dữ tợn.

Dương Gian hơi lặng người đi một lát.

- Anh bị bỏ đói lâu rồi phải không?

Tôn Nghĩa vừa ăn vừa nói nên không rõ lắm.

- Không, buổi sáng tôi không có ăn điểm tâm. Thứ này ăn ngon quá, đời này tôi còn chưa từng ăn. Lúc trước tôi chỉ tùy tiện nói một chút thôi, không nghĩ cậu đồng ý ý mời tôi đồ ăn mắc tiền như vậy. Cậu là người tốt, sau này câu không ngại thì có thể thường xuyên mời tôi đi ăn. Phục vụ, lại cho thêm ba suất như thế này nữa. Tý nữa tôi sẽ gói mang về.

Dương Gian.

- ...

Tôn Nghĩa vừa ăn vừa khóc.

Dương Gian lại hỏi:

- Anh khóc cái gì?

Tôn Nghĩa vừa khóc vừa nói:

- Lúc này tôi nói quá ít, không nên chỉ gói đem về có ba phần. Tôi muốn tận 10 phần, hiện tại tôi có cảm giác hối hận vì lúc này nói ít quá.

Dương Gian cảm giác bản thân có phải là đã gặp một tên ăn hàng hay không nữa.

- Vậy tý nữa tôi sẽ đóng gói cho anh 20 phần mang về. Anh không ngại chúng ta trò chuyện một lát chứ, anh cũng là ngự quỷ nhân à?

Tôn Nghĩa nói:

- Đúng thế, cậu không phải cũng như thế hay sao? Nếu không phải là ngự quỷ nhân thì sao dám tiếp nhận phần công tác này.

Dương Gian nói:

- Chỉ đơn thuần đi khảo hạch thôi mà, người bình thường cũng có thể làm được.

Tôn Nghĩa nói:

- Người bình thường sẽ không thể nào làm việc này được đâu, lỡ như người đó bị ngự quỷ nhân khống chế thì sao? Trước kia cũng không phải là chưa từng xảy ra chuyện này.

Dương Gian nghĩ một hồi:

- Cũng có đạo lý.

Đúng là việc cử một người bình thường đến khảo hạch một vị ngự quỷ nhân sẽ có vị thế rất yếu. Nếu gặp phải một vài vị ngự quỷ nhân khó giải thì có lẽ ngay cả mạng cũng sẽ không còn.

Dương Gian nói:

- Có vẻ anh tham gia việc này còn chưa được lâu nhỉ?

Tôn Nghĩa nói:

- Làm sao cậu biết được? Đúng là tôi làm việc này còn chưa đến ba tháng. Không phải cậu cũng thế hay sao? Cậu mới trở thành ngự quỷ nhân có hơn tháng thôi mà.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch