Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 321: Bỏ Chạy

Chương 321: Bỏ Chạy

Sau khi nói xong, Vương Tiểu Minh lập tức cúp điện thoại.

- Chết tiệt.

Vương Tiểu Cường khẽ cắn môi, trong lòng thầm do dự một lát.

Cuối cùng dục vọng cầu sinh đã chiến thắng sự oán hận đối với người anh Vương Tiểu Minh của hắn ta.

Hắn ta hét to một tiếng.

- Không muốn chết thì chạy xuống thang máy đầu hàng ngay đi, nếu chậm trễ mà bị người khác đánh chết thì cũng đừng có trách tôi.

Mấy người kia hơi lặng người một lát, lập tức kinh hoảng bỏ trốn ra phía ngoài.

Mà giờ khắc này, Vương Tiểu Cường lại trực tiếp mở cửa sổ ở một góc khuất của tầng 3, sau đó trực tiếp nhảy xuống đất.

- Ting!

Cửa của thang máy tầng 3 mở ra.

Dương Gian cầm một cây gậy bằng vàng đứng ở bên trong thang máy.

Thế nhưng sau khi cánh của cầu thang mở ra, chứng kiến ở bên ngoài có 3 4 người hoảng sợ xông về phía này.

Sắc mặt hắn lập tức ngưng trọng lại, quát to.

- Dương Gian, Cảnh sát Quốc tế của thành phố Đại Xương đây, không muốn chết thì lập tức ôm đầu ngồi xuống.

Đám người kia nghe hắn nói như thế, toàn bộ lập tức ôm đầu ngồi chồm hổm trên mặt đất.

Dương Gian nói:

- Vương Tiểu Cường đâu?

Một người phục vụ viên lập tức run rẩy và nói:

- Ở bên trong.

Ánh mắt Dương Gian co lại:

- Trì hoãn thời gian? Nói thế là tên kia muốn bỏ trốn?

Ngay khi hắn đi vào đại sảnh ở tầng ba, hắn đột nhiên nghe được tiếng xe thể thao gầm rú ở phía dưới. Sau đó hắn lập tức trông thấy một chiếc xe thể thao màu lam lao nhanh ra từ tầng dưới, xông thẳng về phía của cổng chính.

Trong nháy mắt khoảng cách giữa hai bên bị kéo dài ra.

Khoảng cách này đã vượt qua phạm vi bao phủ của quỷ vực.

- Là điều gì khiến cho mày có hi vọng để chạy trốn vậy?

Hắn đứng trước khung cửa sổ, nhíu mày nhìn về phía những chướng ngại vật đang sắp xếp trên đường, hơi nhíu mày suy tư.

Theo những gì mà Dương Gian suy nghĩ, dạng chạy trốn này của Vương Tiểu Cường sẽ không có tác dụng nào hết.

Cứ cho là hắn ta có thể xông ra khỏi chỗ này, nhưng hắn ta có thể chạy ra khỏi thành phố Đại Xương được không? Có chạy ra nước ngoài được không chứ?

- Là Vương Tiểu Cường.

Ngay lập tức, Tôn Nghĩa cùng Triệu Khai Minh đang canh gác ở hai bên con đường chứng kiến được người ngồi bên trong chiếc xe thể thao màu lam kia chính là Vương Tiểu Cường.

Hiện tại trên mặt của Vương Tiểu Cường còn mang theo mấy phần điên cuồng cùng dữ tợn. Mặc kệ toàn bộ những chướng ngại vật đang giăng ở trên đường. Hắn ta chỉ chăm chăm đạp ga và lao nhanh về phía trước.

- Hắn ta muốn chạy đi đâu?

Triệu Khai Minh cầm chiếc nạng trong tay, chỉ làm bộ đi về phía trước, tỏ ra bộ dạng đang định đuổi theo Vương Tiểu Cường.

Giờ phút này Tôn Nghĩa giật mình nói:

- Con mẹ nó, xe thể thao? Vương Tiểu Cường có tiền như thế sao?

Một vị đội trưởng đang canh ở cửa ra vào vội vàng quát to.

- Nhanh, tránh ra, tránh ra. Chú ý tránh né.

Đám người tản ra ngay lập tức, trong nháy mắt toàn bộ chướng ngại vật trên đường bị phá tan tành. Chiếc xe đua bị Vương Tiểu Cường cưỡng ép quẹo sang một bên, sau đó dọc theo đường chạy về hướngg bắc.

Cục trưởng của khu Đông Thành phụ trách chỉ huy chuyện này lập tức quát to.

- Chú ý, chú ý, tội phạm đang bỏ trốn theo hướng bắc, đối tượng đang điều khiển một cỗ xe thể thao màu làm, các đơn vị canh gác trên mấy giao lộ nhanh chóng ngăn cản lại.

Giờ phút này mặt mũi của hắn ta đều đã tối tăm.

Vốn tưởng lần hành động này chỉ là cho có mà thôi, mọi chuyện nắm chặt trong lòng bàn tay rồi. Nhưng không nghĩ tên tội phạm kia lại có thể theo lỗ hổng lao ra ngoài.

Tôn Nghĩa dùng điện thoại di động định vị vệ tinh của Cảnh sát Quốc tế thông báo cho Dương Gian.

- Alo, Dương Gian, cậu không cần tìm trong đó nữa đâu. Vương Tiểu Cường chạy rồi, cậu có thấy không?

Lúc này Dương Gian đứng ở cạnh cửa sổ ở trên tầng ba của tòa nhà, đưa mắt nhìn về phía chiếc xe thể thao kia đang băng băng trên đường. Hắn lạnh nhạt nói:

- Tôi biết rồi, hắn ta chạy không thoát đâu.

Tôn Nghĩa nói:

- Cậu đừng có đùa chứ, tên kia đang lái xe thể thao đó. Chỉ mới một lát mà cậu ta đã chạy được 200 mét rồi, xe của chúng ta sao đuổi kịp được. Vì sao cậu không mua một chiếc xe thể thao chứ? Như vậy cậu có thể thuận tiện mang tôi đi thử nghiệm xem tốc độ cực hạn của nó ra sao. Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ ngồi xe thể theo một lần nào hết.

- Tôi đã nói rồi, hắn ta chạy không thoát được đâu.

Dương Gian thản nhiên nói, trên người của hắn bắt đầu toát ra ánh sáng màu đỏ, con mắt quỷ trên trán của hắn bắt đầu mở ra.

Một luồng ánh sáng màu đỏ xuất hiện ở trong trong câu lạc bộ, giống như một chiếc đèn pin cường lực chiếu thẳng ra ngoài.

Sau một giây, Dương Gian đột nhiên xuất hiện ở cửa ra vào.

- Hả?

Đối với việc Dương Gian đột nhiên xuất hiện ra, trong lúc nhất thời đám người ở xung quanh đều trợn tròn mắt nhìn chằm chằm về phía hắn.

Nếu không phải hiện tại đang là ban ngày, bọn họ còn tưởng rằng là có quỷ xuất hiện.

- Quỷ vực?

Triệu Khai Minh thấy ánh sáng màu đỏ toát ra từ trên người của Dương Gian, thấy ánh con mắt quỷ đang mở ra. Trong lòng hắn ta cũng đã hiểu rằng, Dương Gian đang quyết tâm xử lý chuyện này đến cùng.

Hiện tại hắn đã không keo kiệt chút nào khi sử dụng lực lượng lệ quỷ để truy đổi theo.

Ánh mắt của Dương Gian nhìn dọc theo con đường về hướng bắc.

Giờ phút này chiếc xe của Vương Tiểu Cường đã biến mất ở phía xa, mắt thường đã không thể nào thấy được nữa.

Có thể đây chính là chiếc xe đua mà Vương Tiểu Cường thấy nó đáng để hắn bỏ tiền ra nhất.

Dương Gian nói:

- Mục đích chính của hắn ta h là bỏ chạy, mà mục tiêu của hắn ta có lẽ đã có rồi. Hắn ta đã nguyện ý dùng xe chạy thẳng về hướng bắc, như vậy đầu bên kia chắc chắn sẽ có người tiếp ứng cho hắn ta. Hiện tại tình cảnh của Vương Tiểu Cường đã đến mức này rồi, hắn ta đã trở thành tội phạm bị truy nã. Như vậy nếu còn có người nào có thể nguyện ý trợ giúp cho hắn ta thì chỉ có một người nữa mà thôi.

Giáo sư Bruce- Da.

Cũng chính là anh trai của Vương Tiểu Cường, Vương Tiểu Minh.

"Phải chặn đứng hắn ta lại trước khi hắn ta đi ra khỏi thành phố. Không thể để Vương Tiểu Minh cứu hắn ta được."

Một khi tên này rơi vào tay của Vương Tiểu Minh, mọi chuyện sẽ biến thành cực kỳ phúc tạp. Dựa vào thân phận và địa vị của Vương Tiểu Minh, việc bảo vệ người em trai này của hắn ta sẽ không hề khó khăn.

Lúc này, trong ánh mắt băng lãnh của Dương Gian đã bắt dầu xuất hiện sát ý. Quỷ vực ở xung quanh đã không còn bao trùm ra bốn phương tám hướng nữa. Nó đã được kéo dài về một hướng, cách thức này có thể được dụng để di chuyển.

Đây chính là phương pháp sử dụng quỷ vực mới mà hắn đã nghĩ nguyên ngày hôm qua mới ra được.

Đây cũng là nhờ ngón tay màu đen của Vương Tiểu Cường dẫn dắt cho hắn một ít ý tưởng.

Phạm vi bao phủ của quỷ vực là cố định nhưng có thể thay đổi hình dạng của nó, như vậy khoảng cách có thể kéo dài ra.

Nếu bao phủ ra bốn phía thì có lẽ quỷ vực của Dương Gian chỉ có thể bao trùm được khoảng ba mươi, bốn mươi mét là cùng.

Nhưng nếu chỉ bao trùm trên một con đường nhỏ, thì quỷ vực của Dương Gian lại có thể kéo dài, ít nhất cũng phải ba trăm mét.

Chỉ cần tính toán qua về diện tích bao phủ theo hình tròn và theo hình chữ nhật này, thì sẽ thấy giữa hai bên không có sự khác biệt nhau về diện tích bao phủ.

Nói cách khác, chỉ trong nháy mắt, Dương Gian có thể di chuyển 300 mét.

Nếu không phải tên kia lái xe thể thao, Dương Gian cảm thấy bản thân hắn có thể chạy trước một khoảng 299 mét cũng không phải là không có khả năng.

Lúc này, hắn đột nhiên biết mất tại chỗ cũ.

Sau một giây, hắn đã xuất hiện ở một vị trí mà quỷ vực bao phủ cách đó hơn 300 mét.

Sau đó quỷ vực lại bao phủ thêm lần nữa, Dương Gian tiếp tục biến mất.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch