Báo lỗi, nhờ hỗ trợ, yêu cầu cập nhập.
Khủng Bố Sống Lại

Chương 324: Gặp Lại

Chương 324: Gặp Lại

- Mày nói cái gì? Cá chết lưới rách? Hiện tại mày thử cho tao thấy cá chết lưới rách như thế nào.

Nói xong, hắn lại điều khiển bóng quỷ phát lực khiến cổ của Vương Tiểu Cường kêu lên răng rắc, dường như hắn muốn bóp gãy luôn.

Cả khuôn mặt Vương Tiểu Cường đỏ bừng, nghẹn không sao nói lên lời.

- Không trách mày muốn chạy qua bên này, thì ra có anh mày chuẩn bị tiếp ứng. Đáng tiếc mày quá ngu, hành động lại chậm chạp. Nếu tối qua mày bỏ trốn, có lẽ đã có cơ hội trốn khỏi thành phố Đại Xương. Hiện tại tao chỉ có thể xin lỗi mày, mày phải chết ở đây.

Hiện tại Vương Tiểu Cường cảm thấy như ngạt thở nhưng hắn vẫn cố gắng phun ra một câu.

- Mày không thể giết chết tao, anh tao đang ở bên ngoài.

Trước mặt của Dương Gian, Vương Tiểu Cường không hề có chút vốn liếng nào để thực hiện cái hắn ta vừa nói lúc nãy, cá chết lưới rách.

Dương Gian nói:

- Mày nghĩ chuyện gì sẽ khiến cho một người sắp chết phải sợ nhất?

Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía chiếc xe bị vứt bỏ.

Đột nhiên, trời bắt đầu mưa, nước mưa rơi tí tách xuống trên đầu của Vương Tiểu Cường.

- Nước, xăng?

Sau khi ngửi được mùi vị của thứ đang rơi ở trên người, nhất thời sắc mặt Vương Tiểu Cường thay đổi. Hắn ta hiểu được, là Dương Gian sử dụng quỷ vực dịch chuyển xăng ở trong bình chảy lên trên đầu của hắn ta.

Dương Gian nói:

- Trong người mày chưa một con quỷ, thứ chính thức thuộc về mày chỉ có lớp da bên ngoài thôi. Thật là ghê tởm, ngay cả khi chỉ còn lại lớp da, mày cũng có thể sống sót được. Lực lượng của lệ quỷ đúng thật thần kỳ. Mày có thể khống chế con quỷ này xem như khá lợi hại. Đáng tiếc mày lại không biết cách lợi dụng. Mày thử nghĩ xem, nếu hiện tại tao thiêu hủy lớp da bên ngoài của mày. Vậy mày có thể sống sót được không?

Vương Tiểu Cường giằng co kịch liệt.

Thế nhưng hành động này của hắn ta chẳng có tác dụng gì. Thứ bắt giam hắn ta không phải Dương Gian mà là bóng quỷ.

Hắn ta không cách nào tránh thoát được sự trói buộc của một con quỷ.

- Xem ra những gì tao nói là đúng.

Dương Gian chậm rãi lấy một chiếc bật lửa từ trong túi ra.

Lúc này, ở bên ngoài quỷ vực đột nhiên vang lên tiếng của Vương Tiểu Minh.

- Dương Gian, có phải Vương Tiểu Cường đã rơi vào tay cậu không? Có thể đi ra nói chuyện chứ?

- Anh, anh..?

Giờ phút này, Vương Tiểu Cường có chút kích động, dường như hắn nhìn thấy hi vọng sống sót.

Dương Gian nghĩ nghĩ một hồi, cuối cùng hắn quyết định không giết Vương Tiểu Cường ngay rồi ra khỏi quỷ vực.

Trên đường lớn đột nhiên xuất hiện một luồng ánh sáng màu đỏ bao trùm một phạm vi như định, trông cứ như là ảo ảnh vậy.

Dương Gian bình tĩnh nói:

- Giáo sư Vương, đã lâu không gặp, công việc nghiên cứu quan tài tiến triển như thế nào rồi?

Vương Tiểu Minh nói:

- Tiến triển khá thuận lợi, chuyện này cũng nhờ có sự giúp đỡ của cậu. May mà có cậu thu hồi chiếc quan tài kia lại, lại cứu được Phùng Toàn ra ngoài, hai thứ này giúp tôi rất nhiều trong công cuộc nghiên cứu.

Dương Gian nói:

- Như thế thì tốt, giáo sư Vương là người bận trăm công nghìn việc, làm việc vì hòa bình của toàn nhân loại. Đối với giáo sư Vương ngài, chút công lao đó của tôi có là gì chứ. Thế nhưng tôi đã có công trợ giúp nghiên cứu của giáo sư Vương, sao người em trai của anh lại liên thủ với ngự quỷ nhân khác đến ám sát tôi? Có phải là anh muốn giết người diệt khẩu, phong tỏa toàn bộ tin tức về quỷ quan tài?

Sắc mặt Vương Tiểu Minh khẽ đổi, đương nhiên hắn biết toàn bộ ân oán cá nhân của Vương Tiểu Cường và Dương Gian. Nhưng lời nói vừa lại biến tướng ân oán cá nhân thành chuyện của quốc gia rồi.

Nếu hiện tại hắn quyết định cứu đi Vương Tiểu Cường, chẳng khác gì là hắn ta đang ngầm thừa nhận bản thân hắn ta là chủ mưu trong vụ ám sát này.

Chuyện này nếu xảy ra sẽ có ảnh hưởng rất lớn đối với đại cuộc.

Vương Tiểu Minh không trả lời câu hỏi của Dương Gian, hắn ta trực tiếp ra giá để chuộc người.

- Cậu cứ ra giá đi. Chỉ cần có thể làm được thì tôi sẽ làm cho cậu. Cậu sẽ không lỗ đâu.

Dương Gian nói:

- Lần trước tôi đã từng hỏi anh, giữa Cảnh sát Quốc tế và một tổng giám đốc công ty? Hai người ai quan trọng hơn? Kết quả là gì, anh không chút do dự nào khi bắn chết tên kia.

Vương Tiểu Minh trầm mặc một chút, sau đó mở miệng nói:

- Cậu giết người em không nên thân kia của tôi cũng chẳng mang lại chỗ tốt nào cho cậu hết. Chỉ cần cậu tha cho nó một lần, tôi cam đoan nó không bao giờ xuất hiện lại trước mặt của cậu nữa, cũng chẳng thể nào tạo thành ảnh hưởng gì đối với cậu. Hơn nữa tôi cũng chỉ có một người em trai là nó thôi.

Dương Gian nói:

- Mẹ tôi cũng chỉ có một người con trai là tôi . Nếu tôi chết đi, cả nhà tôi sẽ tuyệt hậu, nhưng nếu Vương Tiểu Cường chết, vẫn còn có anh mà. Hiện tại tôi tha cho hắn ta, hôm qua ai tha cho tôi đây?

Vương Tiểu Cường nhíu mày thật sâu:

- Vẫn là câu nói lúc nãy, cậu cứ ra giá đi.

- Thật sự xin lỗi. Sỡ dĩ tôi đi ra để gặp anh, không vì tôi có ý định buông tha cho Vương Tiểu Cường. Mà nể mặt chuyện hai người là anh em nên muốn làm người tốt một lần. Để cả hai anh, đỡ cho người khác bảo tôi không có tình người. Ngoài ra, hẳn anh phải biết, tên này không chỉ ra tay với tôi một lần, lần trước tôi đã cho hắn ta cơ hội rồi. Nhưng mọi chuyện thì sao, lúc nào cũng có người chạy đến để khiêu chiến tôi. Lần này là hắn ta, lần sau sẽ có người khác. Nếu anh không đủ mạnh anh sẽ bị đánh, bị ức hiếp. Dù sao thân phận tôi cũng kém xa thân phận giáo sư của anh. Anh có thân phận, có địa vị, tôi chỉ là một tên ngự quỷ nhân chẳng có chút tiếng tăm gì. Sau này tôi còn có thể sống thêm được bao lâu vẫn là một ẩn số. Nếu hiện tại thủ đoạn của tôi không được ngoan độc, không đủ hung ác, sau này tôi làm sao có thể đứng vững chân ở thành phố Đại Xương được nữa chứ.

Sau khi nói xong, hắn lập tức điều khiển bóng quỷ không đầu nhấc Vương Tiểu Cường về phía trước.

Vương Tiểu Minh thấy Vương Tiểu Cường đứng gần trong gang tấc. Hắn ta muốn đưa tay bắt nhưng đưa tay ra không thể nào bắt được, cánh tay hắn ta trực tiếp xuyên qua.

Thứ trước mặt chỉ là ảo ảnh, là do Dương Gian dùng quỷ vực điều khiển mà ra, vị trí thực sự ở chỗ nào không ai biết được.

Giờ phút này mặt mũi Vương Tiểu Cường tràn đầy sợ hãi. Hắn ta cảm nhận được cái chết đang đến gần.

- Anh, anh ơi, cứu em với!

Thế nhưng khi hắn ta đi tới bước này, hắn ta sẽ không bao giờ nghĩ bản thân hắn ta sẽ chết. Vương Tiểu Cường cầu cứu Vương Tiểu Minh với giọng điệu cầu khẩn và thút thít.

Nhưng sau một giây, da thịt Vương Tiểu Cường lại nhanh chóng cháy đen, hắn ta giãy dụa một cách cực kỳ thống khổ.

Vương Tiểu Minh thấy như vậy, sắc mặt lập tức thay đổi.

Mặc dù không thấy được lửa cháy nhưng hắn ta đã đoán được. Hiện tại người em trai của hắn ra đang nằm trong đống lửa.

Tên điên này vẫn nhóm lửa lên.

Dương Gian nói:

- Lần này tôi không có ý định ra giá. Anh phải hiểu có một số chuyện không cách nào thỏa hiệp được.

- Anh, anh ơi, mau cứu em!

Vương Tiểu Cường đưa cánh tay bị cháy đen kia vươn ra phía trước, hướng về phía Vương Tiểu Minh. Hắn ta bắt đầu khóc, trên khuôn mặt đen thui lăn dài những giọt nước mắt của sự hối hận.






trước sau

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc A/D để lùi/sang chương.
Nạp Lịch Thạch